hiệu ứng tuyết rơi

Thứ Ba, 4 tháng 2, 2014

[Fic] Lão sư tuổi 18 ?! [Chương 3]



Chương 3










“A~ Thật mệt quá… Tắm đã rồi đi ngủ thôi ~” Kojima Haruna khòm lưng xuống chẳng thèm để ý giữ hình tượng, hướng phòng ngủ mà thong thả đi đến.



“…Ai đây? Thế quài nào lại ở phòng mình? Chẳng nhẽ là… trộm !!” Vừa kéo cửa ra bắt gặp ngay một đạo thân ảnh đứng cạnh bàn, Kojima Haruna nhíu mày không vui. Đột nhiên ý thức được điều gì, Kojima Haruna che miệng, một bên vừa la to, một bên vừa cầm cặp bảo vệ chính mình.



“…. Kojima bạn học, ta là gia sư của ngươi Maeda Atsuko…” Giọng nói Maeda Atsuko trở nên vô lực . Đây đã là tuần thứ ba. Đứng trước Kojima Haruna ngốc nghếch bẩm sinh, Maeda Atsuko thật bội phục sát đất.



“A, ra là Acchan~” thấy Maeda Atsuko, Kojima Haruna trở về trạng thái lười biếng, lập tức nhào lên chiếc giường lớn.



“Kojima bạn học! “ Không ngờ tới đối phương chỉ chào hỏi qua loa như thế, Kojima Haruna còn quăng cả cái cặp lên người Maeda Atsuko.



“A~ đáng ghét, ồn quá… Để yên cho ta ngủ một lát…” Quăng dép lê, Kojima Haruna đem mặt vùi vào chiếc chăn ấm áp, cuộn tròn lại.



“Không được! Mau dậy đi!” Đặt chiếc cặp cùng đôi dép lê lại đúng chỗ, Maeda Atsuko nhanh chóng chạy đến mép giường đẩy đẩy cái sinh vật đang cuộn thành một đống kia.



Đầu bị đẩy đến choáng váng, Kojima Haruna mệt mỏi nhắm mắt lại, dùng toàn lực đưa tay kéo lấy cánh tay của Maeda Atsuko: "Acchan cũng đến ngủ chung đi, ngoan nha~”



“A...” Chưa kịp phản kháng Maeda Atsuko cứ như vậy mà bổ nhào vào lòng Kojima Haruna.



“Như vậy mới ngoan~, khi ngủ cũng không cần đeo mắt kính” Cố gắng đem vật vướng víu đặt sang một bên, Kojima Haruna lật người hướng về phía Maeda Atsuko, chăm chú nhìn nàng.



“Oa~ Mắt Acchan thật là đẹp~” Sau khi tháo kính, Kojima Haruna liền vui sướng giống như vừa phát hiện ra một châu lục mới. Ấn đầu Maeda Atsuko lại, cưỡng ép cùng chính mình nhìn thẳng vào mắt đối phương.



“… Ta muốn đứng lên” Maeda Atsuko khó chịu dời tầm mắt, chống tay chuẩn bị đứng dậy.



“Không cho!” Nhanh tay lẹ mắt kéo Maeda Atsuko - kẻ đang định đào tẩu lại, Kojima Haruna ngang bướng ôm lấy eo của nàng.



Nhìn trên vai là gương mặt tươi cười của Kojima Haruna, Maeda Atsuko chỉ có thể ở trong lòng thầm than thở. Học sinh này, rốt cuộc làm thế nào mới trị được nàng đây?



Nằm trên chiếc giường lớn mềm mại, giờ phút này Maeda Atsuko khóc không ra nước mắt, kế hoạch giảng bài hôm nay lại tiếp tục đổ vỡ.















“Sao, thế nào?”



Vào thời điểm Maeda Atsuko ý thức dần dần phiêu dạt, đột nhiên bị một lực đạo kéo về. Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Kojima Haruna, Maeda Atsuko khẩn trương hết nhìn đông lại nhìn tây.



“Đề này Haruna không giải được, Maeda lão sư có thể giải được sao?” Kojima Haruna hai ý một lời tùy ý lật ra một trang sách giáo khoa, chỉ đại vào một đề bài, vẻ mặt mong chờ nhìn Maeda Atsuko.














“….” Maeda Atsuko bị làm cho giật mình còn chưa kịp hoàn hồn, biểu tình có vẻ đờ đẫn.



“Atsuko thật vất vả. Nào, uống chút trà đi” vừa đúng lúc Kojima ma ma đẩy cửa tiến vào, tay bưng điểm tâm.



“Cám ơn dì ~” Maeda Atsuko ngây ra một lúc liền đứng dậy hơi khom người.



“Ma ma thật đáng ghét, bọn con đang chú tâm học đến đau đầu đây!” Kojima Haruna đẩy trả lại phần điểm tâm tỏ ý không vui, dường như đang oán trách vị khách không mời mà đến.



“Được được, vậy ta đi ra ngoài” Kojima ma ma cười áy náy, đóng cửa lại.



“Cái đề này…. Ừm ~” Trước ánh mắt dò xét của Kojima ma ma, Haruna làm ra vẻ chăm chú nhìn Atsuko, thẳng đến khi cửa phòng hoàn toàn đóng kín.



“Đầu tiên làm thế này…. Kojima bạn học !” Maeda Atsuko vừa mới chuẩn bị giảng bài thì bóng dáng Kojima Haruna ở bên cạnh lại biến mất tăm.



Lúc chuẩn bị nằm xuống, Kojima Haruna không quên dặn dò: “Chớ quấy rầy ta, ma ma tới nhớ gọi ta một tiếng… hô….” Thế này mới an tâm đi vào giấc ngủ.



“Ngủ ngon !!”



Kojima Haruna nhanh chóng đi vào cõi mơ, Maeda Atsuko chỉ cảm thấy toàn thân như bị điện giật.



“…. Nani? Cái gì đây? ….” Khi quay đầu đi, Maeda Atsuko bị thứ đồ vật phát ra ánh sáng ở góc bên cạnh làm cho chú ý.



“…. Quái lạ….” lấy ra mới phát hiện là PSP, nếu đoán không lầm là do Kojima Haruna không cẩn thận đè lên bàn phím. Nhìn trò chơi hiển thị trên màn hình, lại nhìn sang chỗ Kojima Haruna đang ngủ say, Maeda Atsuko mang theo dấu chấm hỏi đầy đầu đem PSP đặt lên bàn.














“Chào dì, cháu về.” Cúi đầu lễ phép hướng Kojima ma ma đang ngồi trước tivi tạm biệt, Maeda Atsuko chuẩn bị rời đi.



“Thật vất vả cho con quá.”



“Không có gì…. Cái đó, dì ơi, bạn học Kojima lúc nào cũng trông như vậy sao…. Mệt mỏi?” Maeda Atsuko cười trừ xua tay, do dự một lát rốt cuộc cũng nói ra được những vấn đề để ở trong lòng bấy lâu.














“Ha…. Không phải đã dặn là không được quấy rầy hay sao~ ngươi thật đúng là lớn mật a, Acchan…. Mẹ !!” Kojima Haruna khó chịu, trên mặt hiện lên vẻ ranh ma giơ móng vuốt, vừa định mắng Maeda Atsuko, giật mình nhìn sang bên cạnh lại thấy ngay khuôn mặt không vui của mẹ mình.



“ Ngủ, ngủ, ngủ! Tối ngày chỉ biết có ngủ !! Còn nữa, con xưng hô với Atsuko kiểu gì thế a !!”



“Con biết sai rồi, thả lỗ tai con ra rồi hẵng nói có được không?” Vận mệnh lỗ tai bất đắc dĩ đang nằm trong tay của mẹ mình, Kojima Haruna không thể làm gì khác hơn ngoài thỏa hiệp.



Vừa nói được đoạn thì lại càng bị nhéo mạnh hơn.



“Đau !! Xin lỗi xin lỗi, về sau con sẽ không như thế nữa….” Kojima Haruna đành phải mở to đôi mắt điềm đạm đáng yêu nhìn mẹ mình, giọng thành khẩn.



“Tối nay nghỉ ngơi sớm một chút, chuyện này để tối mai sẽ nói tiếp! Có nghe hay không !! Thật là, cứ hay đem tới phiền toái cho người khác…” Kojima ma ma tức giận, sau khi quát mắng Haruna một chút mới chịu rời đi.



“Đau chết mất thôi ~ Quả nhiên lão sư là đáng ghét nhất! Hãy đợi đó….” Xoa xoa lỗ tai bị nhéo, hảo cảm của Kojima Haruna đối với Maeda Atsuko đã bị giảm xuống 0.



“Nani? Làm thế nào cái này lại ở đây? Ghét nhất là bị kẻ khác tùy tiện động vào đồ!” Trong lúc vô tình liếc qua chiếc PSP đặt ở trên bàn, Kojima Haruna cầm lên, vừa mở ra lập tức trên màn hình xuất hiện.



“….. Không được, không thể tiếp tục như thế này nữa, phải tìm ra đối sách….” Kojima Haruna ngồi xếp bằng trên giường, sờ cằm bắt đầu mưu đồ đại kế.














“Át xì !! …. Là ai đang nói mình vậy cà?....” Sờ sờ mũi có chút nhột, Maeda Atsuko hít hít mũi rồi dựng cổ áo cao lên.




Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét