hiệu ứng tuyết rơi

Chủ Nhật, 26 tháng 1, 2014

[Fic] Lão sư tuổi 18 ?! [Chương 2]




Chương 2





Bộ dạng như vầy thật sự tài giỏi cỡ nào?











“Tuổi của ngươi, ma ma không nói gì sao?” mới ngồi chưa bao lâu, Kojima Haruna liền thấy nhàm chán bắt đầu chen vào nói.



“Ừ, dì cũng không nói gì….” Maeda Atsuko không ngẩng đầu lên, tiếp tục nhìn chằm chằm sách giáo khoa, bút pháp không có ý dừng lại.



“Xem ra chuyện này là vì ngươi tung tin mình tài năng rất lớn ~” Kojima Haruna ánh mắt xấu xa chọt chọt cây bút trong tay Maeda Atsuko , ở một bên mở to mắt chờ mong phản ứng của nàng.



“….”



Không ngờ tới đối phương khi tức giận lại như một đứa con nít hành động ngây thơ, chữ viết trên giấy hoàn toàn méo sẹo.



“ Thật cám ơn ngươi không ngờ đầu óc lại thông minh như vậy ~” không thấy thú vị liếc mắt một cái, Maeda Atsuko mặt không biểu cảm. Kojima Haruna đành đem mặt vùi vào sách giáo khoa.



“Kojima bạn học, xin hỏi có thể bắt đầu chưa?” Đặt bút xuống, Maeda Atsuko đè nén cảm giác không thoải mái trong lòng, ôn nhu nhìn về phía nàng. Mặc dù, việc này đối với Kojima Haruna căn bản một chút ảnh hưởng đều không có.



“Chẳng thú vị gì cả ~ không phải trước tiên nên nói chuyện để gia tăng tình cảm hay sao?” Đem mặt nhìn về hướng Maeda Atsuko một lát, Kojima Haruna lười biếng nheo mắt lại.



“….Kojima….” Học sinh trước mắt này, khiến Maeda Atsuko toàn thân dâng lên một cảm giác bất lực đến tột cùng.



“Không phải đã bảo phải gọi ta là chị gái tốt hay sao? Acchan còn như vậy ta không thèm học” Bất mãn mở miệng, Kojima Haruna quăng cuốn sách giáo khoa đi, vùi đầu vào cánh tay ủy khuất.



“…Koji”



“Gọi ta là Haruna onee-san đi ~” nghe thấy thanh âm yếu ớt của Maeda Atsuko, Kojima Haruna chợt ngẩng đầu lên cười nhìn nàng.



“….Haruna onee-san, bài này phải giải thế này @#&%*…” Mở miệng thỏa hiệp, Maeda Atsuko nhanh chóng kéo Kojima Haruna một bên sắp ngủ gật dậy học bài.















Người bên cạnh tỉ mỉ giảng bài, Kojima Haruna hoàn toàn không nghe lọt, chỉ nhìn chằm chằm vào một bên má Maeda Atsuko.



Gương mặt nghiêm túc của Maeda Atsuko tản ra một cỗ mị lực đặc biệt, khiến Kojima Haruna mở mắt không lên.



Quả nhiên nữ sinh nghiêm túc là xinh đẹp nhất ~



Tóc ngắn đen tuyền vào nếp, tự nhiên thả ngang vai. Lông mi dài tinh tế thỉnh thoảng lại khẽ động, Kojima Haruna thậm chí còn rãnh rỗi đến nỗi đếm số lần.



Đồng tử màu đen sâu thẳm, hệt như một viên hắc diệu thạch cứ như vậy mê hoặc người. Ngắm nhìn lâu, liền giống như bị hút vào.



Tầm mắt Kojima Haruna cuối cùng lưu lại trên đôi môi mấp máy của Maeda Atsuko, không cách nào dời đi được.



Nhìn chằm chằm nhìn chằm chằm, Kojima Haruna cảm giác Maeda Atsuko như thế nào lại cách mình ngày càng gần càng gần…..
















“…. hiểu không?” Kỳ thật, tầm mắt Maeda Atsuko sớm đã chú ý tới người bên cạnh. Đối phương chậm rãi ghé sát vào, cùng với khuôn mặt mĩ lệ kia tản ra làn hô hấp ấm áp, Maeda Atsuko thật sự không nhẫn nại nỗi nữa.



“Ừ…” Kojima Haruna chậm rãi đem tầm mắt chuyển qua sách giáo khoa, bắt đầu nhìn chằm chằm ngón tay thon dài xinh đẹp của Maeda Atsuko.



“Cái đề dễ thế này… Kojima chan có phải là ngu ngốc?” Liếc mắt nhìn qua rõ ràng tâm hồn Kojima Haruna đang lơ lửng chốn nào, Maeda Atsuko ném ra một câu để thử.



“Ừ….”



“Kojima bạn học !!” Hiện tại Maeda Atsuko có thể hoàn toàn xác định học sinh trước mắt này đang để tâm tư sang chỗ khác, căn bản nghe không hiểu.
           


“A… Người ta thính lực không được tốt…” Kojima Haruna giật mình mở miệng, thầm oán tránh bản thân, vờ ngoáy ngoáy lỗ tai của mình.



“Acchan, lại kêu người ta là Kojima bạn học!” Day day lỗ tai đồng thời không quên uốn nắn cách xưng hô của Acchan với mình.



“Hôm nay đến đây thôi.” Trong lòng bất đắc dĩ đành thở dài một hơi, Maeda Atsuko lặng lẽ bắt đầu thu dọn đồ đạc.



“Hả? Ngươi muốn đi sao?” Đến khi Kojima Haruna nhận ra, trên bàn đã trở nên vô cùng sạch sẽ.
           


“Kojima chan hiện tại là học sinh cao trung, chẳng bao lâu sẽ thi đại học. Không siết chặt thời gian là không được. Ta xem bảng điểm của ngươi, môn nào cũng bình thường, hơn nữa mấy môn khoa học tự nhiên….”



“Xem ra hôm nay ngươi rất mệt mỏi, sớm một chút nghỉ ngơi đi. Vậy chào nhé, tối mai gặp”. Im lặng dừng lại, nhìn thấy Kojima Haruna sớm đã nhắm mắt ngáy khò, Maeda Atsuko không thèm vạch trần lớp ngụy trang ấu trĩ này.



"Khò khò..."



"Phiz phiz ~ "



“… Thật là không yêu nỗi mà, thế nào mà người nào người nấy đều chán ngắt như vậy chứ. Lão sư cái gì, đáng ghét ~” Cánh cửa đóng lại chừng một giây, Kojima Haruna mở mắt, buồn bực đem cái bàn vừa ngăn nắp chưa bao lâu làm cho bừa bãi.



“Chỉ có game của ta là tốt ~ hôm nay tấn công kẻ nào đây?.... Chọn ngươi vậy!” Ngồi yên được một lúc, Kojima Haruna nhào tới chiếc giường ấm áp. Một tay ôm thú bông, nằm ngửa chơi trò chơi.



“….Quyết từ chối ngươi!”



Ngáp ~ thật là thoải mái, ngày mai lại tiếp tục tươi đẹp. Đáng đời ngươi bị từ chối, đồ ngốc… Hô…”



Tùy ý đem PSP ném qua một bên, Kojima Haruna cứ như vậy trùm chăn đi ngủ.












Mà ở một bên, trên màn hình PSP vẫn sáng, khung đối thoại viết:



“Thật xin lỗi, Maeda chan, ta đã thích người khác. ———xxx”




Đây đã là Maeda Atsuko thứ 20 bị người từ chối.



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét