hiệu ứng tuyết rơi

Thứ Tư, 19 tháng 2, 2014

[Fic] Lão sư tuổi 18 ?! [Chương 4]



Chương 4










“Kojima bạn học kỳ thật là rất thông minh a~” đặt bút đỏ xuống, Maeda Atsuko hài lòng nhìn vở bài tập.



“Đương nhiên ~” người nào đó gương mặt đầy đắc ý, một chút khiêm tốn cũng không có.



“Chỉ cần nghiêm túc một chút nữa, ta nghĩ hẳn là sẽ không thành vấn đề”.



Nhìn Kojima Haruna mềm nhũn, Maeda Atsuko liền một trận đau đầu. “Tựa như bây giờ…. Nếu có thể bỏ đi thói quen xấu ngẩn ngẩn ngơ ngơ thì….”



“Acchan~” Sinh vật nằm úp sấp trên bàn phát ra một tiếng bất mãn.



“Kojima bạn học, có một vấn đề sớm đã muốn hỏi ngươi….” Nhẹ nhàng ho khan một tiếng, mặt Maeda Atsuko dường như có chút phớt hồng.



“Nani?” Nhìn chằm chằm vào bộ dáng bị đè nén của Maeda Atsuko, trong lòng mừng thầm.



“Cái kia, ngươi như vậy, không lạnh sao?” Quay đầu sang, sắc mặt Maeda Atsuko bình thản, nghiêm túc nhìn vào đường cong hiển lộ do cổ áo hở hang của Kojima Haruna để lộ.



“…. Tại thấy nóng quá à ~” Kojima Haruna có chút kinh ngạc, mới vừa rồi là chính mình hoa mắt hay nguyên nhân là ở ánh đèn?



“Vậy ư? Gần đây nhiệt độ xuống thấp, phải mặc nhiều một chút mới tốt. Sắp thi cử rồi cần chú ý đến thân thể nhiều hơn….” Cởi áo khoác, Maeda Atsuko đứng dậy đi đến khoác lên người Kojima Haruna – hiện trên người chỉ đang mặc độc mỗi chiếc áo sơ mi mỏng manh.



“…. Cám ơn….Hắt xì!”



“ Xem kìa, ngươi chờ một chút, ta đi lấy ly nước ấm”.



“…. Thật chẳng hiểu nổi kiểu người này…. Nếu vì muốn câu dẫn đầu gỗ ngây ngô mà làm hư hại thân thể thì lỗ nặng mất”. Hít hít mũi, Kojima Haruna siết chặt y phục trên người. Áo của Maeda Atsuko hình như rất thơm?



“Đáng ghét !! Tại sao máy điều hòa lại hư vào lúc này chứ a!!” Mặc dù đã được mùi thơm trên cơ thể Maeda Atsuko chữa khỏi, nhưng….nếu không tại cái máy điều hòa bị hư thì sớm đã làm cho Maeda chết mê chết mệt rồi.



“Ngô…. a!!” Không ngờ lúc Kojima Haruna ném cái gối để phát tiết nỗi phẫn uất thì vừa vặn trúng ngay mặt Maeda Atsuko đang mở cửa bước vào.



“Acchan!! Thực xin lỗi, ta…. Làm sao bây giờ, ô ô….” Thấy Maeda Atsuko lộ vẻ đau đớn, Kojima Haruna nhanh chóng nhảy đến trước người nàng, nhìn da bàn tay Maeda Atsuko phiếm hồng, Kojima Haruna thương xót muốn rơi lệ.



“Không có chuyện gì đâu, ngươi lấy giúp ta rương thuốc có được không?” Nhẹ nhàng đem cái ly để lên bàn, trong khi Maeda Atsuko thư thả ra chỉ dẫn thì Kojima Haruna lại khẩn trương cao độ.



“Itai…. Đau chết mất….” Khi làn da bị phỏng tiếp xúc với nước lạnh, Maeda Atsuko đau đến mức mặt nhăn mày nhíu.



Vì Kojima Haruna, Maeda Atsuko đặc biệt đi rót một ly nước thật nóng….



Tự làm tự chịu? Hình như không đúng. Thật là, không biết nói sao cho phải….



“Ta ổn rồi….” Maeda Atsuko tinh mắt nhanh chóng ngăn cản Kojima Haruna đang có ý định giúp đỡ.



“Do ta sai, hãy để ta giúp”.



“Kìa, được rồi….” nhìn Kojima Haruna cố chấp như vậy, Maeda Atsuko không thể làm gì khác hơn là để mặc nàng.



Nói thật, Kojima Haruna thực chất chẳng có lấy tí công phu băng bó nào, Maeda Atsuko đau đớn thiếu chút nữa đã hét lên.



“Đau không?”



“Một chút….” Maeda Atsuko cười cười gượng gạo, trán hiện đã vịn đầy mồ hôi.



Nói thừa, hiển nhiên là đau. Bị “hành hạ” như vậy, có quỷ mới không đau.



“….. Có cần gọi bác sĩ đến không?” Thấy trán Maeda Atsuko ướt đẫm mồ hôi, Kojima Haruna cả kinh tột độ không thể kìm chế mà hoảng loạn đứng lên. Hình như sắc mặt Maeda hơi tái nhợt? Chẳng lẽ lại là do ảnh hưởng của ánh đèn?



“Khoa trương quá rồi, Kojima chan, chẳng qua là phỏng nhẹ thôi ~”



“Thực xin lỗi….”



“Không cần phải áy náy, đều tại ta vào mà không gõ cửa….” Kojima Haruna thành tâm hối lỗi, khiến cho những bất mãn trong lòng Maeda Atsuko được xua tan.



“Tốt rồi, tối nay đến đây thôi”.



“….” Kojima Haruna im lặng ngoài sức tưởng tượng, cúi đầu lặng lẽ giúp Maeda Atsuko thu dọn đồ đạc.



“Cám ơn, y phục nhớ mặc nhiều một chút”. Kojima Haruna nhu thuận thế này thật hiếm thấy, Maeda Atsuko không tiếc tăng thêm một câu quan tâm.



“Mẹ….” Kojima Haruna vừa định nói với mẹ về tai nạn này, lại bị Maeda Atsuko đi trước cản lại:



“Thực xin lỗi dì, cháu hôm nay có việc phải về sớm”.



“…. Chờ một chút!” Nhìn thấy Maeda Atsuko mang giày chuẩn bị rời đi, Kojima Haruna rốt cuộc không nhịn được chạy tới.



“Kojima bạn học, có chuyện gì không?” Mặc dù tay đau đến nỗi dây thần kinh muốn tê dại, nhưng Maeda Atsuko vẫn thực lễ phép quay đầu.



“….Thật xin lỗi, cám ơn…. còn có, ngày mai gặp”.



“…. Ngày mai gặp” sờ sờ đôi gò má vẫn còn lưu lại xúc cảm mềm mại ôn nhu, trên gương mặt cứng đờ của Maeda Atsuko cuối cùng cũng lộ ra một tia biểu tình, tên gọi là kinh ngạc.
















“Bộ dáng xấu hổ, thực đáng yêu ngoài sức tưởng tượng a~ Kojima chan, quả nhiên là một nữ sinh xinh đẹp~”



Thời điểm băng bó, ánh mắt cúi thấp vì hối lỗi của Kojima Haruna quả thực là rất dễ thương…. Nhịp tim không cẩn thận lỗi mất một nhịp….



Mới vừa rồi cũng là.



Quả nhiên là bởi vì Kojima chan quá đáng yêu đây mà ~
















Lúc Kojima ma ma đi ra lấy đồ, nhìn thấy Kojima Haruna đang đứng ở cửa lớn ,liền hỏi: “Atsuko đi rồi à? Haruna, sao mặt lại đỏ như vậy? Phát sốt sao?”



“Đâu, đâu có! Con về phòng đây….”



Đóng cửa lại, lẳng lặng ngồi ở mép giường, vuốt trái tim: “Tại sao, nàng cho ta cái cảm giác…. Cùng hắn không giống nhau…” Kojima Haruna cảm giác chính mình đối với Maeda Atsuko có nhiều điểm tựa tựa như….



“Chắc bị cảm mất rồi, đầu óc cũng hỗn loạn…. người này quả nhiên là phiền toái….” Kojima Haruna chán ghét nhất là những sự vật nằm ngoài dự liệu, loại cảm giác không xong làm cho nàng rất không thoải mái. Bỏ đi. Nằm ngửa trên giường, Kojima Haruna nhìn màn hình đen ngòm của PSP đến xuất thần.





Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét