hiệu ứng tuyết rơi

Thứ Sáu, 21 tháng 2, 2014

[Fic] Lão sư tuổi 18 ?! [Chương 5]


Chương 5


Nụ hôn bất ngờ














“Hà ~ mùa đông thật lạnh ~” Vừa bước xuống tàu điện, một trận gió lạnh ập tới, Maeda Atsuko khẽ rùng mình một cái. Đang chuẩn bị hướng phía trước chạy tới, lại bắt gặp một thân ảnh quen thuộc.



“Học sinh cao trung cũng tốt thật đấy ~….” Maeda Atsuko kéo cao cổ áo, che khuất gương mặt cùng hai người bên cạnh rất nhanh rời đi.















“Ô ô…. Lạnh chết mất thôi ~”



“Ya! Vẫn là trong nhà ấm áp ~” vừa về tới nhà liền cấp tốc nhào lên chiếc giường yêu dấu, Kojima Haruna cười khoái chí lăn lăn mấy vòng.



“Kỳ quái, Acchan đâu? Hắc hắc, lần đầu tiên đến muộn, để ta bắt được nhược điểm rồi nha….” Tuần tra bốn phía một lượt, phát hiện thân ảnh kia quả thật không có ở đây. Kojima Haruna cười gian một tiếng, lấy ra điện thoại di động.
















“Thật xin lỗi, con tới trễ….”





“Nhanh vào đây, bên ngoài lạnh lắm. Atsuko có thể đến được, thật rất cao hứng. Đến, uống tách trà cho ấm thân đi ~”



“Cám ơn dì”. Maeda Atsuko không ngừng khom người hành lễ, cảm kích tiếp nhận tách trà từ tay Kojima ma ma đưa tới.



“Hôm nay quả thật rất lạnh, Atsuko tốt nhất nên hảo hảo bảo vệ thân thể nga~ Haruna ta đã nhắc nhở, nếu nó còn tái phạm, Atsuko cứ thẳng tay trừng phạt!”



“Ha ha…” đối diện với vẻ mặt *hận thiết bất thành cương* (chỉ tiếc rèn sắt không thành thép) của Kojima ma ma, Maeda Atsuko chỉ có thể gượng cười.
















 Một mực vùi đầu vào trong chăn, Kojima Haruna nhìn thấy Maeda Atsuko đẩy cửa bước vào, ánh mắt sáng lên: “Tới trễ nga~”





“Ân….”



“…. Trừ tiền nga~” Kojima Haruna không phục bồi thêm một câu.


“Ân….”



“Acchan, ngươi lạnh đến hồ đồ?” Trước mặt là Maeda Atsuko đang chuyên tâm sửa sang lại bàn học, bộ dạng nhích tới nhích lui chẳng khác gì người máy, vẻ mặt đờ đẫn. Ít nhất trong mắt Kojima Haruna cho rằng như vậy.



“Kojima bạn học, hiện tại là thời gian học, có chuyện gì đợi tan học hẵng nói” Dọn xong sách vở, Maeda Atsuko mệt mỏi kéo Kojima Haruna rời khỏi giường.



“…. Thật đúng là đầu gỗ ngây ngô….” Không tình nguyện ngồi lên ghế, Kojima Haruna nghiêm túc liếc mắt một cái, nhỏ giọng than trách Maeda Atsuko một câu.



Maeda Atsuko làm bộ như không nghe thấy, vén một bên tóc bắt đầu giảng bài.
















“Đề này đầu tiên là…. Tính thế này…. Cuối cùng…. Kojima bạn học, ngươi không sao chứ?”





Trong lúc giảng bài, Maeda Atsuko cảm giác có luồng cổ nhiệt một mực tiến gần đến mình. Ban đầu không quan tâm, nhưng hô hấp của đối phương có điểm kì lạ.



Vừa nghiêng đầu liền thấy, quả nhiên là Kojima Haruna giở trò quỷ. Bất quá, sắc mặt của nàng đúng là có điểm kỳ quái….



“Ân, chẳng qua là thấy đầu hơi choáng váng….”. Đối với Maeda Atsuko ngu si đần độn lại là trường hợp ngoại lệ, Kojima Haruna đơn giản sắp tức đến chết.



Vốn nghĩ sẽ giống như lần trước bị đối phương rất nhanh phát hiện ra. Kết quả, đến lúc mình bị cảm thì đầu gỗ kia mới phát hiện.



“Đã nói phải mặc nhiều y phục vào, ngươi như thế nào còn….” Nhìn lại chỉ thấy Kojima Haruna mặc độc mỗi chiếc áo sơ mi, Maeda Atsuko thật sự không biết nên nói cái gì cho phải.



Rõ ràng lúc kéo dậy có mặc áo khoác mà…. Bộ nóng đến vậy ư? Tại sao mình lại cảm thấy rất lạnh….



“Nè, Acchan có thể đỡ ta đến giường không?” Kojima Haruna cảm giác đầu bây giờ quả thật có chút choáng váng, cơ thể cũng hơi lạnh.



“Thật là…. Chậm thôi….” Maeda Atsuko quàng vai đỡ Kojima Haruna, nửa ôm nửa dìu đi tới bên giường.



Rò ràng lộ trình chỉ có mấy bước, vị tiểu thư này có phải yểu điệu quá không?



“…. A…..”



“Sao vậy?” Mới nằm xuống chưa đến một giây, Kojima yểu điệu phát ra một tiếng mị cốt rên rỉ* (kiểu như làm nũng), báo hại Maeda Atsuko vừa quay đi liền giật mình.



“Không thoải mái….”



“Để ta xem xem….” Nhẹ nhàng kéo tay Kojima Haruna ra, Maeda Atsuko cúi người, trán chạm trán.



“…. Ân, đúng là nóng thật….” Trán Kojima Haruna nóng đến dọa người, Maeda Atsuko bị nhiệt độ này dọa cả kinh quên mất tình cảnh hiện giờ của chính mình.



“…… “ Mùi hương trên cơ thể Maeda Atsuko cứ như có ý định trêu người, mập mờ khiêu khích trước mặt Kojima Haruna, khơi dậy chỉ số tà ác từ nơi sâu thẳm trong tâm hồn nàng.



Kojima chưa từng cùng Maeda Atsuko tiếp xúc gần như vậy, cái khoảng cách này mập mờ quá đáng làm hại máu nóng toàn thân Kojima Haruna như muốn sôi trào, khó khăn phát ra âm thanh rên rỉ.



Từng làn hô hấp của Maeda mang theo hương hoa nhài nhàn nhạt, Kojima không tự chủ hít vào cánh mũi, trên mặt thoáng chốc như đánh phấn hồng.



“A….. ta đi lấy thuốc….” Maeda Atsuko rốt cuộc cũng ý thức được mà đứng dậy, lại bị Kojima Haruna lộn xộn ngáng chân, cả người ngã vào lồng ngực nàng.



“A, Acchan…..” Kojima Haruna xác định hướng rơi tuyệt hảo của Maeda Atsuko, đem mặt di chuyển lệch sang một xíu.



Nhìn thấy cánh môi mê người gần trong gang tấc, tuy rằng Maeda Atsuko kịp thời thay đổi phương hướng, nhưng vẫn hôn vào khóe miệng Kojima Haruna.



“……” Chuyện xảy ra đột ngột đến Chúa cũng hết hồn, kinh ngạc cộng thêm xúc cảm mềm mại. Lúc này đây Maeda Atsuko nhất thời không có phản ứng, vẫn như cũ duy trì cái tư thế mập mờ này.



Một lúc lâu. (nguyên văn là nửa ngày trời, nhưng nghĩ lại làm gì mà hun lâu dữ vậy được =)))



“……A, thật xin lỗi …….ta, ta đi lấy thuốc …..”, Maeda Atsuko bật dậy khỏi người Kojima Haruna, luống cuống kéo cửa chạy ra ngoài.
















“…… Thành công ~” đợi trên lầu không còn động tĩnh gì nữa, Kojima Haruna mới đứng dậy, thò tay vào sâu trong góc giường.





“Hiệu quả thật không tệ a~ Oh~, thiếu chút nữa thì….” Lật xem ảnh chụp, Kojima Haruna nở nụ cười hài lòng.






======================= LZ nói ===========================


Bây giờ mới phát hiện, tựa đề rất lâu rồi không có viết.

Quên mất để nó trống trơn.

Hôm nay quả là lạnh, bình thường cũng rất lạnh.




Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét