hiệu ứng tuyết rơi

Thứ Sáu, 3 tháng 4, 2015

[Fic] Xuyên qua, ta làm Phò Mã [Phiên ngoại 5 - Mỹ cảnh như mộng]


Phiên ngoại

1. Tiểu kịch tràng
2. Mù mịt suy nghĩ
3. Truy sát uyên ương
4. Nỗi oan của Yuki
5. Mỹ cảnh như mộng (H)
6. Trò chơi kết thúc










【 Mỹ cảnh như mộng】 


Cảnh báo: Ratting 16+ Không nghiêm cấm bất cứ ai muốn tự mình làm đen tâm hồn trong sáng
Lưu chú: thật ra cũng chẳng biết bao nhiêu + chỉ là muốn viết điều hiển nhiên sẽ đến với hai nhân vật chính trong câu chuyện suốt 40 chương qua.









Hồ Tây Tảo, nằm ở một góc của ngự hoa viên rộng lớn. 

Khoảng thời gian giao mùa, những cánh hoa ngũ sắc ở ngự hoa viên giờ đã thay bằng những mầm hoa xanh mướt. Hòa vào ánh đèn lưu ly màu vàng nhạt, dưới tiếng đàn mang đậm cỗ hương vị xa xưa, những bông tuyết lất phất hệt như biến thành những kí tự hòa âm chao lượn trên nền trời đêm tạo thành một bức tranh tuyệt mỹ. Không ít người chia thành từng cặp rảo bước đến đây. 

Kasai cầm ô cùng Itano khoan thai bước trên con đường lát đá xanh cẩm thạch dạo quanh bờ hồ. Nhìn những bông tuyết tựa như tinh linh bay bay, Kasai thật muốn cất bỏ ô đi để chạy nhảy trêu đùa chúng nhưng vì sợ Itano bị hơi nước bám lên tóc làm nhiễm lạnh nên thôi. 

“Uyên ương quyến lữ cần làm gì?” – Itano tìm ra câu hỏi phá vỡ sự trầm mặc giữa cả hai. 

“Để xem” – Kasai nhìn mọi người xung quanh, nâng khóe môi nói: “Đi dạo tản bộ, trò chuyện, nắm tay”. 

Nghĩ nghĩ, Itano lại nói: “Những chuyện này trước đây chúng ta đều làm cả rồi”. 

Kasai cười, gật đầu: “Đúng vậy, chúng ta hệt như một đôi tình lữ nhỉ?” 

Nhìn nụ cười kia khiến tâm nàng cũng hoa tươi nở rộ nhưng thật ra Kasai nói thiếu rồi, còn thiếu lời yêu nữa. Trước đây nàng đã từng tỏ rõ lòng mình nhưng đến giờ vẫn chưa nhận được câu nói tương tự. Đôi khi có những hành động còn hiệu quả hơn cả lời nói gấp trăm lần, từ nụ cười, ánh mắt, cái siết tay, nàng đều cảm nhận được nhưng khi Kasai quyết tuyệt từ chối, phản ứng lúc ấy như thể bàn tay nàng có gai vừa chạm vào người thì Kasai rùng mình né tránh. Nàng, một người kiêu ngạo, một người luôn tự tin vào cái nhìn của bản thân có lúc lại lâm vào trầm mặc bế tắc. Muốn biết cảm giác thật sự của Kasai là gì, muốn chắc chắn, muốn bản thân có thể an tâm. Đã từng nói: “đứng trước ngươi ta sẽ không kiêu ngạo”, phải, chuyện này dù có hơi xấu hổ nhưng hỏi thẳng vẫn hơn là tự mình suy diễn. 

Vì thẫn thờ suy nghĩ linh tinh nên bước chân không để ý khiến tà áo mắc vào gai khóm mân côi. Âm thanh nhỏ báo hiệu vải bị kéo rách. Kasai dừng bước chân, đưa ô cho Itano cầm lấy còn bản thân thì quỳ một chân xuống gỡ tà áo giúp. 

“Xem cậu, lớn già đầu rồi mà đi đường chẳng chịu để tâm, y phục đẹp thế này lại xuất hiện vết rách thật đáng tiếc”. 

“Chỉ vì bộ y phục mà cả gan quở trách ta?” 

“Phải đó, nên biết y phục trong cung rất tốt nha. Một bộ đem ra ngoài cũng đổi được cả lượng vàng, mua được mấy lồng bánh hấp, chậc chậc”. 

Itano nâng khóe môi, nhớ lại một chút chuyện, nói: “Đúng rồi, trước kia ngươi cũng từng đem y phục phò mã đi đổi lấy tiền. Mất mặt hoàng tộc mà”. 

Kasai vẫn cúi đầu, tiếng nói vọng lên: “Chuyện cũ rích ở Liêm Thành mà cậu vẫn nhớ? Tính ra nếu lúc đó tớ không cải trang thành nữ nhân thì chắc đã không bị bắt cóc đâu nhỉ? Gái đẹp quá cũng khổ”. 

Nhìn dáng vẻ lầm bầm quở trách của Kasai có chút gì đó thật đáng yêu, bất quá để ý thấy y phục nàng ấy mặc lại không dày như nàng, trời thì lạnh cắt da cắt thịt mà phần vải may nơi cổ lại mỏng như vậy, cúi đầu thấp thế này thấy được cả mảng da thịt trắng ngần đang ửng đỏ vì lạnh, đúng là không biết quý trọng thân thể khiến người khác không lo không được. 

Nói vậy chứ đâu phải ai cũng ốm yếu gầy còm như Itano để đến lập đông liền mặc một thân áo lông dầy cộm đâu. 

Kasai tỉ mỉ gỡ những sợi chỉ bám chặt trên khóm mân côi, vô tình khiến gai đâm phải, một giọt máu như hạt đậu xanh nhanh chóng nổi lên đầu ngón trỏ. 

Lúc này một thân ảnh lam sắc cũng cúi xuống cạnh bên giúp một tay, thoáng chốc đã gỡ được tà áo Itano khỏi bụi gai. Hỏi thăm vết thương nhỏ của Kasai: “Không sao chứ? Hai người các nàng sao lại bất cẩn như vậy đây? Khiến người khác phải lo lắng”, lấy trong người ra chiếc khăn tay thơm nồng thứ hương liệu được cho là nam tính muốn giúp nàng băng lại. Hàng loạt hành động tiêu sái từ phất tà áo quỳ một chân ngồi xuống, đến ôn nhu hỏi thăm, cùng cái nhìn phong tình vạn chủng lúc đưa khăn tay,… chính là phép câu dẫn mà hắn thường làm với những nữ nhân khiến hắn thấy thú vị muốn tiếp cận. Cùng đám huynh đệ ngồi bên phía lương đình ngắm giai nhân, ai cũng có đôi có cặp, chú ý bên này chỉ có hai mỹ nữ song hành cùng nhau nên hắn liền nhanh chân đi trước các huynh đệ sang đây một bước. Đêm nay không là con cháu quan hầu cũng là người hoàng tộc, không người nào có địa vị tầm thường nên làm quen được với ai cũng là mối tốt. 

“Cám ơn, làm phiền rồi”. Vội vàng đưa trả lại chiếc khăn tay, Kasai nắm lấy bàn tay khẽ run rẩy vì quá mức kìm nén của Itano, kéo người nàng nhanh chóng ly khai. Ngay cả bản thân vốn luôn mang bộ dạng tươi như hoa của nàng còn suýt không chịu nổi hành vi tự tác đa tình của tên kia, thì Itano làm sao khắc chế được. 

Người qua người lại, bóng dáng mỹ nữ đã khuất bóng từ lâu nhưng thân ảnh lam sắc vẫn đực người đứng ngây như phỗng. Hắn không hiểu, mình đã làm sai bước nào mà cái nhận được chỉ có ánh mắt lạnh tanh cùng làn u hương mang theo sát ý. 

Trên đường đi, không biết tự bao giờ đã chuyển thành Itano cầm ô đi trước kéo tay Kasai hướng về biệt phủ Cẩm Loan của mình. Vừa vào phòng, vội vàng tìm ít rượu, sai người sang chỗ ngự y lấy ít thảo dược cầm máu. Trong lúc chờ đợi nàng đến hương huân đổ thêm nhiên liệu, dưới dòng hỏa khí ấm áp tràn ngập căn phòng, thỏa mái thay ra bộ trung y. Không biết nàng làm vậy có mục đích câu dẫn gì hay không nhưng chắc chắn một phần là do mép tà áo rách chỉ, một phần cũng vì y phục nàng đã bị tên kia chạm lấy mang đầy mùi hương khó ngửi của hắn. 

Đồ được cung nữ phục thị đưa đến, nàng phất tay hạ lệnh không cho phép bất cứ ai đến làm phiền. 

Mí mắt Kasai không khỏi giật giật: “Này có quá phô trương không? Chỉ bị gai đâm có chút xíu. Máu chảy ra cũng có một giọt thôi mà” – nói rồi giơ ngón tay trắng nõn, đầu ngón tay giờ chỉ còn lại một dấu chấm đỏ hồng như vết kim đâm. 

“Còn nói”. 

Thanh âm kia trầm thấp lãnh liệt, Kasai vội rút lời về, ngoan ngoãn để Itano khử trùng bôi thuốc. Bộ dạng Itano chăm chút lo lắng cho mình khiến Kasai cảm động không thôi, để mặc nàng ta chơi trò y sĩ. Nhưng… 

“Đừng nghịch nữa, tay tớ toàn mùi rượu và thảo dược, nóng chết được”. 

“Muốn chết cũng phải tẩy được cái mùi hương khó ngửi đó đi đã”. 

Nhìn chân mày Itano nhíu chặt, Kasai bật cười: “Cậu là tiểu khuyển à, khứu giác thính như vậy”. 

“Muốn chết?” 

Thanh âm đe dọa lúc này nghe sao vẫn giống như tiểu khuyển xù lông, không yêu không được, bất giác Kasai đưa tay gãi gãi cằm Itano, giọng đùa nghịch: “Thích không?” 

Itano: “…” 

Nàng giống chó con lắm sao? 

Mà thắc mắc làm gì, cốt yếu là nàng không muốn làm sủng vật. 

“Y phục của ngươi cũng vương đầy mùi hương của hắn, thật đáng ghét”. 

Kasai nghe vậy cũng cúi đầu nâng góc áo ngửi thử, đúng là có mùi thật. Không hiểu sao con trai con đứa ra ngoài đường xông hương nồng nặc chi không biết. 

Itano bất đồ đưa tay xoa xoa lấy cằm mình, chỗ Kasai gãi ban nãy đúng là có chút ngưa ngứa. 

“Thay bộ khác đi, và còn, sau này ra ngoài mặc nhiều một chút, như ngươi bây giờ rất dễ bị cảm lạnh”. Nói rồi, nàng muốn đưa tay giúp Kasai liền bị chặn lại. Thanh âm Kasai có chút cứng rắn, dứt khoát hơn bình thường: “Không cần, trở về tớ sẽ thay”. 

Thấy Kasai phản ứng mãnh liệt hệt như lúc đó, tâm Itano lại nhói lên, có chút tức giận nói: “Ngươi quên bây giờ chúng ta là uyên ương quyến lữ sao? Có chuyện hai người yêu nhau mà đêm đến ngủ hai nơi riêng biệt hay không? Ngươi muốn phá vỡ quy tắc trò chơi?” 

Kasai: “…” 

“Hay có chỗ nào ở ta khiến ngươi khó chịu? Ngươi có thể nói, ta nhất định sửa. Đừng im lặng như vậy có được không?” 

Sau khi từ Luân Hồi Ảo Vọng trở về nàng đã không còn mơ thấy ác mộng nữa, những chuyện khó hiểu được làm rõ thì nỗi bất an cũng tan biến. Mối quan hệ bị cho là cấm kị cũng được phụ hoàng ở sau lưng ngầm đốc thúc, nếu vậy thì còn chuyện gì khiến Kasai khó mở lời với nàng đây? Chẳng nhẽ là… 

“Vết bớt trên lưng ngươi…” 

Kasai lúc này mới chịu phản ứng, đáy mắt thoáng chút hoang mang: “Chuyện này làm sao cậu biết? Đã thấy?” 

Quả đúng là như vậy. Sao nàng không sớm nghĩ ra, tâm vọng của Kasai lúc trước từng nói nàng vì vết bớt khó hiểu trên lưng nên luôn thắc mắc, nương của nàng, tức Mariko đã nói nó vô cớ xuất hiện thì cũng có lúc sẽ vô thanh vô thức biến mất thôi, không phải lo, dù gì vết bớt này bình thường cũng không ai thấy được. Dù vậy, nhưng sao Kasai lại một mực vì chuyện nhỏ này mà tránh né nàng? 

“Chuyện này cũng không phải bí mật. Dance có lẽ cũng biết đi, nếu vậy tại sao lại cố tình che giấu ta? Hay ngươi chán ghét ta nhìn thấy nó?” 

Nói đến cuối cùng, Itano đột ngột cao giọng khiến Kasai sững sờ. Nàng không chán ghét Itano, chỉ là, hạ thấp thanh âm đến mức trầm nhất chỉ đủ để bản thân nghe thấy… nàng sợ bị Itano chán ghét mà thôi, sợ Itano thấy nó sẽ hốt hoảng. Cái nhìn của người khác không quan trọng nhưng từ khi xác định rõ vị trí tối trọng yếu của Itano trong lòng mình thì nàng lại có suy nghĩ khác. Đối với người nàng quan tâm nhất, đối với người mà nàng luôn muốn bản thân thật hoàn hảo trong mắt người đó thì vết bớt này lại như tia dư chấn lướt qua khiến bề mặt nhẵn nhụi hoàn mỹ hiện ra vết nứt, rất khó coi. 

Chìm trong dòng suy nghĩ miên man khiến ánh mắt Kasai ngây ngốc rơi vào khoảng không bất định. Cho dù là nói nhỏ đến cỡ nào, nhưng đứng trước một người luôn chú mực quan tâm đến mọi chi tiết như Itano thì sao không nghe thấy được, nghe đến đau lòng. Nâng người rời khỏi chiếc ghế đẩu, vòng qua bàn tròn đến cạnh chỗ Kasai, đặt thân ngồi lên đùi nàng. Trước đôi mắt vì hành động có chút đường đột này mà mở to chớp động, Itano không để ai kia có cơ hội phản kháng đã vòng tay lên cổ nàng, cúi đầu nói khẽ vào vành tai: “Ngốc, nghĩ ta là người thế nào? Mỗi chỗ trên người ngươi ta đều yêu thích cả, cho dù là một vết, hai vết, hay ba vết đi nữa cũng không thay đổi được”. Đầu vai thoáng có điểm lành lạnh, chẳng nhẽ nước mắt ư? Vừa ngẩng đầu ra đã thấy đôi mắt Kasai ửng đỏ. 

Nàng ủy khuất: “Một vết thôi đã khiến người ta lo muốn chết, còn ở đó đòi thêm hai, ba”, nói rồi lại phì cười. 

Itano cũng cười đáp lại nhưng tích tắc liền thay đổi thái độ, đưa tay dùng hai ngón cái lau đi giọt nước mắt lăn dài trên mặt Kasai, giọng uy hiếp: “Không được khóc, bẩn chết được”. 

Kasai: “…” 

Người ta không phải thấy mỹ nhân khóc sẽ cúi đầu hôn lên giọt nước mắt rồi còn khen nàng khóc thật đẹp, thật mỹ lệ đó sao?! 

Và còn… 

Tư thế ái muội thế này, nàng cảm giác có điểm bất thường. 

Thời gian qua nàng tránh né Itano thì vết bớt khó coi trên lưng cũng chỉ là một trong hai nguyên nhân. Nguyên nhân còn lại là do câu hỏi của lão Hoàng đế trước đó. Nàng thật không ngờ Itano lại thẳng thắn nói chuyện này với cha mình, dù gì chuyện tình giữa hai nữ nhân vào thời đại này vẫn là khó chấp nhận. Cứ nghĩ mình lúc ấy tiêu rồi, lão Hoàng đế gọi đến chi cũng là trị tội còn không thì tru di, tệ hơn nữa là ép nàng rời xa Itano, thật không ngờ ông ấy gọi đến là để tâm sự. Nói trắng ra là hai bên thay nhau liệt kê gia phả, sở thích sở ghét, sở trường sở đoản. Hỏi nàng mục tiêu tương lai là gì, có thể bồi bên cạnh Itano mãi mãi hay không? Còn nói Itano là một đứa hài tử ngây thơ, trong sáng, thuần hậu đã từng vì tình yêu mà chịu qua thương tổn, nếu dám lừa gạt tình cảm con gái cưng của ông thì ông nhất định không để yên. Tâm tình cả ngày trời, đến khi nước miếng cạn kiệt suýt tắt tiếng, nàng mới được tha bổng trở về nhà, ai ngờ lão ấy còn ráng bồi thêm một câu mới chịu. 

Lúc ấy nàng nhận ra, có lẽ mình đã quá xem thường cổ nhân rồi, khó khăn đáp lại: “Mọi chuyện là không thể cưỡng cầu, còn tùy hoàn cảnh”. 

Đúng vậy, còn tùy hoàn cảnh. 

Đang miên man suy nghĩ, đôi môi bất ngờ bị chiếm đoạt, lực siết vòng tay nơi cổ cũng tăng thêm. Đôi tay bàn tay mỏng manh đặt sau gáy tán loạn dưới làn tóc đen, đẩy gương mặt đang ngây ngốc áp chặt về phía trước, hơi thở cả hai giao thoa dưới sự cuồng nhiễu của cánh lưỡi nhu mềm. Thích thú trêu chọc khơi gợi lên dục cảm của Kasai, đến khi nàng cuộn đầu lưỡi đáp trả thì Itano lập tức ngẩng đầu, dứt khoát chấm dứt nụ hôn cường bạo. 

Khóe môi Itano nhếch lên tạo thành một đường cong tà mị, thanh âm có chút lãnh nhưng nghe kỹ sẽ thấy nó còn mang theo tiếng cười của sự đắc thắng: “Hình phạt cho sự ngây ngốc. Dám ở trước mặt ta thả hồn đi nơi khác”. 

Kasai: “…” 

Nàng xoay đầu, tránh ánh mắt tà quái của ai đó, âm mũi hầm hừ lộ rõ sự bất mãn. 

Vòng tay Itano vẫn đặt trên đầu vai Kasai, đôi mắt vẫn chuyên chú vào từng biểu hiện của nàng. Thấy vậy không khỏi nâng cao khóe môi hơn, có lẽ Kasai đã chấp nhận đẩy mối quan hệ giữa hai người thêm một bước nữa nhưng ai bảo Itano nàng cứ thích trêu chọc nàng ấy như vậy khiến người ta dễ phát cáu đây. Nói đi nói lại, nàng cũng chịu khổ đâu kém, việc kìm nén lâu quá cũng có hại cho sức khỏe lắm nha. 

Itano lại lần nữa cúi đầu, nhẹ nhàng nhấm nháp vành tai với đường vân mà nàng cho là hoàn mỹ, không ngờ chỉ với một hành động đơn giản như vậy đã nhanh chóng rút cạn khí lực Kasai. 

Nơi đang ngồi là chiếc ghế đẩu, phía sau hoàn toàn trống trơn không có điểm tựa, thứ duy nhất có thể bấu víu là thân người mảnh mai trước mặt. Từ lúc Itano bày ra tư thế ái muội ngồi vắt vẻo trên đùi nàng, chỗ sâu nhất trong nội tâm đã bắt đầu nhiễu loạn, truyền đến chóp tai khiến nó trở nên nóng bỏng ửng hồng. Chỗ mẫn cảm nhất bất ngờ bị một vật ẩm ướt mang cái lạnh như sương như băng lướt qua, thành công kiến tạo một dòng điện cao áp chạy dọc sống lưng khiến thân người nàng giật nhẹ một cái, nơi cổ họng không khỏi ngân một tiếng thật dài. 

Vật mỏng manh nhu mềm đó một lần lướt qua, lại thêm một lần, rồi lại một lần, dường như cảm thấy không đủ lại xoắn xít không buông, theo sau là bờ môi mang hơi thở mát lạnh không ngừng ma sát miết nhẹ. Không xong rồi, không biết là vô tình hay hữu ý mà Itano lại biết nhược điểm của nàng, cảm giác bị người ta bắt thóp là thế này sao? Vô lực chống đối? Để giữ cơ thể không ngã ngửa ra sau, nàng chỉ còn cách ghì chặt lấy tấm lưng mềm, tăng lực siết nơi vòng eo thon gầy của người phía trước. 

Cảm giác chóp tai ai đó đã nóng bừng, đôi chân dưới đùi mình không ngừng cựa quậy đan chặt lấy nhau, Itano thỏa mãn di dời nụ hôn đến đường nét gợi cảm trên sườn mặt, lần nữa dừng trên bờ môi mà nàng khao khát bấy lâu. Kasai thuận theo đáp trả, hai cánh lưỡi mềm mại quấn lấy nhau tạo nên một tổ hợp với âm sắc tuyệt vời. Tiếng ngâm khe khẽ, hương vị ngọt lành. 

Một tay giữ chặt gáy Kasai tránh thân thể nàng ngã ngửa ra sau, tay còn lại không yên phận quét qua tấm lưng, vòng lên phía trước kéo dây buộc thắt lưng, đẩy lớp y phục ngoài rơi xuống nửa thân, nâng tay bao trọn lấy nơi căng đầy. 

“Nha?” – Itano thoáng bất ngờ, tăng thêm lực sờ vuốt muốn biết vật đang che đậy cảnh xuân màu mỡ là thứ gì. 

Không xong. Kasai sợ mình không trụ vững được, tránh thoát khỏi nụ hôn cuồng nhiệt, mở miệng phát ra thanh âm nài nỉ: “Chúng ta đến giường đi”. 

Tách khỏi bờ môi khiến mình mê luyến, thứ còn lưu lại là sợi chỉ bạc gợi tình. Nhìn gương mặt ửng hồng, đôi mắt ngấn sương long lanh như sóng nước có thể nhấn chìm người đối diện, giam hãm đối phương vào trong vòng xoáy dục vọng, Itano khó khăn kìm nén cỗ hỏa nhiệt ở nơi sâu nhất trong cơ thể. Thầm cổ động, chỉ vài bước chân thôi mà, rất nhanh sẽ tới. “Ân” một tiếng dựng người đứng dậy. 

Tính toán có thể nhìn rõ vật ngăn cách bàn tay nàng quấy nhiễu lúc nãy là gì, thì bất ngờ bị tiếng bước chân âm vang nơi xa đánh gãy lực chú ý. Vội vàng vung tay dập tắt nến. Vẫn giữ thói quen trước đây, điện Cẩm Loan này vốn ít cung nữ hầu hạ, mọi việc dường như đều do Takahashi lo liệu, nay Takahashi cũng đang nghiêm túc chơi trò uyên ương quyến lữ nên không ở chỗ này, cho dù nàng ta thuộc nhóm sát thủ cũng không có gan đến đây quấy nhiễu đâu, muốn chết? 

Thứ duy nhất vụt lên trong đầu Kasai lúc này là: “Team đốt nhà đến phá sao?” Mặc kệ hết thảy, đứng lên, đi vòng qua mấy bức bình phong lần mò vào phòng ngủ. Ngoài chính phòng tối đen nhưng phòng ngủ vẫn được đèn lưu ly ở bốn góc thắp sáng nên không sợ vấp chân té ngã. Khổ nỗi hai chân Kasai lúc này mới cảm giác được tê rần từng chập, ai nói thụ động thì sung sướng, chỉ cần nằm phè ra hưởng thụ nào?! 

Itano tỉ mỉ khóa mọi chốt cửa. Im lặng chờ đợi. Đến khi không còn tiếng bước chân nhiễu loạn mới an tâm đi vào. 

Đập vào mắt là hình ảnh Kasai quấn chăn như nhộng nằm chui rúc trên chiếc giường rộng lớn, Itano không khỏi giật giật khóe môi. Tuy là tiết cuối đông nhưng trong phòng đốt huân hương ấm áp, nếu không có ý định ủ thân chết nóng thì chính là đang giở chứng hài tử nghịch ngợm đây mà. 

Rèm che trướng rũ, nệm lót lông cừu, khí lưu ấm áp. 

Itano dụng tay không phí tí sức đã lột bỏ được tấm chăn dày, đem toàn bộ cơ thể hiện chỉ mặc mỗi kiện bikini màu đỏ rực phơi bày. Những đường viền ôm sát tôn lên dáng dấp mê người, dưới sắc đỏ, làn da trắng như sữa càng thêm nổi bật. Vùng đất cấm kị càng bị che lấp lại càng khiến người khác tò mò. Itano giờ khắc này cảm thấy cổ họng khô nóng, nơi khoang mũi còn có chút ẩm ướt, không mất mặt đến nỗi chảy máu mũi trước Kasai đó chứ? Vội vàng ngẩng cao đầu. 

Nhìn biểu hiện ngây ngốc của người ngồi chễm chệ trên thân mình, Kasai không khỏi đắc ý, Itano vẫn còn là hài tử ngây thơ a. Nhanh chóng lật người đem nữ hài vẻ mặt vẫn còn ngây ngốc đè chặt phía dưới. 

Phát giác tình hình không ổn, Itano khẽ giãy giụa nhưng hễ nhìn đến vưu vật màu đỏ bỏng mắt thì sức lực đã tiêu tán một nửa. Với lại Kasai giờ không còn như xưa rồi, trải qua hai kiếp người, từng làm qua sát thủ nên chút sức cỏn con của Itano chẳng thấm tháp vào đâu. 

Nàng đã cho cơ hội rồi, chỉ tại Itano biến thái thích trêu chọc làm nàng không có thời gian nhẫn nhịn. 

Đưa tay kéo dây buộc thắt lưng, đem trung y của Itano cởi bỏ, đến lớp tiết khố cuối cùng, tim nàng không khỏi tăng tốc kịch liệt vì kích động. Rất nhanh, thân người hoàn bích đã hiện ra trước mặt. Nhãn tình vô thức lâm vào trầm mê. Trước đây nàng từng ao ước cơ thể Itano biết bao, dù vậy vẫn không tránh khỏi thực tại xuyên vào thân thể kẻ khác nhưng giờ đây theo một cách thức khác, thân thể hai người đã có thể hòa vào làm một. 

Bị ánh mắt chuyên chú của Kasai đốt đến gương mặt đỏ bừng vì xấu hổ, Itano vội nghiêng đầu sang bên hừ nhẹ. 

Kiểu ngượng ngùng đáng yêu thế này khiến Kasai không kìm được cúi đầu hôn lên khóe môi nàng trêu chọc: “Cậu đúng là tiểu khuyển đáng yêu mà”. Vừa nói xong lại dịch đầu xuống dưới, chôn mặt vào vùng đất căng đầy, nhẹ nhàng cắn nuốt hạt trái cây đang không ngừng thành hình, cương cứng. Một bên dùng đầu lưỡi trêu chọc, một bên nâng tay nghịch lấy hạt hồng còn lại. 

“Ưm…” 

Itano bất giác thốt lên tiếng ngân kiều mị, tránh thất thố liền vội vàng nói lảng sang chuyện khác. 

Che lấp thanh âm chống đối “ta không muốn ở dưới” bằng nụ hôn sâu khiến hai tay Itano phải run rẩy bấu chặt tấm lưng trần, co chân, đem thân người cả hai nghênh hợp đến độ bất lưu một khe hở. Không biết qua bao lâu, Kasai ngẩng đầu nhìn người bên dưới đang thở dốc, đưa lưỡi kéo sợi chỉ bạc mang hương vị ngọt lành giữa hai bờ môi. Tà tà cười mị, nói: “Cho cậu toại nguyện”, nàng lại lật người, đem Itano chuyển lên trên không quên cởi bỏ nốt những thứ vướng víu cuối cùng, vì nàng biết với tình trạng say suyển hiện giờ của Itano có khi bứt rứt không biết đường lần, xé hư mất bộ bikini khó khăn lắm nàng mới tự tay làm được. 

Itano bị oanh tạc đến mụ mị đầu óc. Vốn dĩ trước đó đã định khám phá vùng đất phía sau lớp vải màu đỏ rực mê người kia nhưng bất ngờ bị phản công nên chỉ có thể đem chút lý trí còn sót lại mặc cho Kasai điều khiển. 

Không ngờ dưới lớp vải đỏ lại là cảnh xuân mê người như vậy 

Kasai ôm chặt lấy thân người Itano, đem bộ vị mẫn cảm trước người cả hai dán chặt, cảm giác lạ lẫm hệt như có hàng vạn tia hoa lửa nhộn nhạo đầy kích thích chạy khắp da thịt, thủ thỉ bên tai: “Tomo~” 

Âm thanh chẳng khác gì nữ hài tử đáng yêu khiến người nghe tan chảy, nhưng đó chỉ là câu đầu. 

“Ở trên nhưng vẫn là tiểu nhược thụ, cảm giác sẽ thế nào?” 

“Ưm… đừng…” 

Itano ngân một tiếng. 

Cảm nhận những ngón tay mang theo dục hỏa chạy dọc sống lưng, đến chỗ hõm gần vị trí xương cụt liền miết sâu khiến toàn thân Itano run rẩy vì kích thích. Này là chơi ăn gian, lựa ngay nơi yếu huyệt của nàng điểm xuống thì lấy đâu ra khí lực làm việc đây! Mà điểm này làm sao Kasai biết được? 

Năm ngón tay tựa như tinh linh thay phiên nhau nhảy múa tán loạn trên lưng, bàn tay tà ác còn lại thì tha hồ thám hiểm nơi cánh cửa tư mật của nàng nhanh chóng khơi dậy dòng nước ấm từ nơi sâu nhất tuôn trào, mới chỉ nhiêu đó đã đem nàng vô lực nằm gục trên người nữ nhân bên dưới. 

Bàn tay hiện đã ướt đẫm, biết Itano mẫn cảm hơn những gì mình nghĩ nên Kasai chậm dần động tác, đợi thân thể người trên sẵn sàng cho bước tiến sâu hơn nữa. 

Linh hồn Itano trôi dạt, cơ thể hiện giờ tựa như một ấu niên mới tập nói, dùng thanh âm của kẻ hám tình ngắt quãng lặp lại. Đợi khi tỉnh trí, nhớ lại những lời mình phát ngôn không biết nàng có vì mặt mũi mà nhảy sông tự vẫn hay không. 

Bên ngoài trời đêm, những bông tuyết trắng xóa vẫn thi nhau chao lượn. 

Giữa đêm đông, những đóa hoa lửa rực rỡ đẹp nhất của người con gái nở rộ trên bàn tay ấm áp. Mỹ cảnh tựa như mộng lại là hiện thực thẩm thấu tận tâm can. 

Itano rùng mình kìm nén không bật lên tiếng kêu đau, hai tay gắt gao bấu chặt xuống bờ vai bên dưới. Theo hơi thở nóng bỏng, mang thanh âm đặc biệt rót vào tai: “Bảo bối, tớ yêu cậu”. 

Không kìm nén được rơi lệ. 

“Có ai ngờ công chúa cao quý lại khóc trên giường a” - Kasai cưng chiều trêu ghẹo, nghiêng đầu hôn vệt nước dài lăn trên đôi má phiếm hồng. 

Cơn đau nhanh chóng được sự ôn nhu hòa tan. Theo sau là những đợt sóng triều cuồn cuộn, đem nơi sâu nhất trong thân thể đến đỉnh điểm của sự thỏa mãn. 

Kasai nằm nghiêng ôm lấy bờ eo thon gọn, dịu dàng hôn lên đôi mắt đã phủ sương mù, dọc theo cánh mũi đến khóe môi cong vểnh đáng yêu, dùng đầu lưỡi khảy chiếc răng khểnh ẩn tàng bên dưới chơi đùa, đợi Itano có khí lực tiếp nhận đợt cao triều kế tiếp. Mỹ vị suốt hai kiếp làm người lần đầu được nếm trải, không thể cứ một lần là bỏ qua được. 

Bên ngoài mặt trời đã lên đến đỉnh đầu, ánh nắng ngày đông không mang bao nhiêu nhiệt lượng xuyên qua khe cửa, tạo thành những đốm sáng vung vẩy trên bức bình phong. 

Mở mắt, vừa mới xoay người đã nhận lấy một trận đau ê ẩm từ thắt lưng truyền đến, Itano từ bỏ ý định muốn đứng dậy rời giường, nghiêng đầu nhìn thân thể tựa như vưu vật trời ban bên cạnh, gương mặt tinh mỹ, bờ môi gợi cảm, cánh tay trắng nõn như đoá bạch liên vẫn đặt trên eo nàng, Itano hít hơi sâu, lấy một ngụm khí lạnh trấn áp lại cỗ nhiệt lượng xấu xa đang muốn quấy phá thân dưới. Nhẹ tháo gỡ cánh tay Kasai rời khỏi người mình. Thầm chửi đáng chết, chỉ mới một đêm sao cơ thể nàng lại càng trở nên mẫn cảm thế này. 

Kasai cục cựa xoay người, đưa lưng lại, cả người cuộn thành con tôm quấn lấy tấm chăn vào lòng. 

Lúc này Itano có thể thấy rõ thứ khiến cho Kasai phải nghi kị. Chạy dọc giữa tấm lưng gợn sóng mỹ miều là một vết bớt dài màu gân máu, dấu vết này nhìn sao vẫn hệt như vết chém để lại. Ai lần đầu nhìn thấy có lẽ hoảng hốt giật mình nhưng Itano chỉ cảm thấy đau lòng, lướt ngón giữa chạy dọc theo đường vân. Trong lòng có muôn vàn nghi hoặc, nàng không tin dấu vết kỳ lạ này khi không xuất hiện, là ai đã gây tổn hại cho cơ thể Kasai. Tốt nhất đừng để nàng biết được.

---------------------------------------

1 nhận xét:

  1. Playtech Casino Slots and Demo Games at JSlotHub
    Enjoy top casino games 하남 출장안마 from Playtech Slots and demo 논산 출장마사지 slots for 전라남도 출장안마 free, try the free play demo games, or try 양주 출장안마 a demo version of Playtech slots at JSlotHub. 경상남도 출장안마

    Trả lờiXóa