hiệu ứng tuyết rơi

Thứ Hai, 8 tháng 9, 2014

[Fic] Xuyên qua, ta làm Phò Mã [Chương 30]

Chương 30

Đứng trước ngươi, ta sẽ không kiêu ngạo











Lâu ngày update.
Cái tựa nên sửa lại thành đứng trước ngươi, ta sẽ lộ nguyên hình mới đúng (* ̄∇ ̄)/゚
Mà thôi, để vậy cho nó hường huệ :v












〜〜(/ ̄▽)/ 〜ф












Đêm… bao trùm không gian là một mảnh cô đơn tịch mịch. Bóng ảnh mờ ảo ẩn ẩn hiện hiện bên dưới mái lương đình, dưới ánh sáng nhu hòa của đèn lưu ly càng thêm vẻ cô độc. 

“Đi trăm nơi, dừng chân vạn chốn rốt cuộc vẫn phải về lại nơi đây. Cả đời này ta đã định là không có tự do hay sao? Các ngươi nói xem, các ngươi quanh năm bị nhốt dưới đáy hồ này có cảm thấy u uất hay không? Có muốn tìm một dòng chảy hướng ra trường giang hay không?” 

Đầu tựa vào lan can, chân cởi giày vô tư khuấy động mặt hồ tĩnh lặng. Tiết trời vào hè đến nữa đêm vẫn khiến người ta có cảm giác oi bức. 

“Kasai Tomomi!” 

Thanh âm sau lưng đột ngột vang lên. Kasai “A” một tiếng, giật mình quay đầu lại: “Tomo! Nữa đêm sao lại ra đây?” 

Itano cầm áo choàng nhẹ nhàng phủ lên lưng Kasai, hiện chỉ đang mặc mỗi lớp trung y mỏng manh, giọng điệu tuy có phần than trách nhưng lại thập phần ôn nhu: “Ngươi có biết ta rất sợ lạnh hay không? Ngươi nữa đêm bỏ ta một mình, suýt chút khiến ta chết lạnh trên giường. Hừ”. 

Itano hừ mũi một cái, hai tay ôm lấy thân mình, run lên bần bật 

“Không trốn chẳng nhẽ chịu chết nóng ở trên giường à?”. 

Kasai sắc diện co giật liên hồi, tính từ lúc gặp Itano đến nay, mỗi ngày cô nàng càng biến chất một cách lạ thường. Nếu bây giờ có kẻ bảo Itano tính tình lạnh lùng vô cảm thì nàng chắc chắn sẽ nhào vô đập bờm đầu tên đó, tất cả đều bị cái bộ dạng nghiêm túc của nàng ta gạt mất rồi. Kì thực Itano là người rất thích được quan tâm, tính tình nhiều lúc lại trẻ con, hệt như lúc này rõ ràng tiết trời đang vào hè, thế mà Itano lại bày ra bộ dạng như tháng mười hai giá rét. 

“Bị người khác bỏ mặc thì tâm sẽ chết lạnh, ta chính là vì ngươi mà chết tâm, ta thật đáng thương ~ Còn ngươi chỉ quan tâm đến bản thân mình, bị dục hỏa thiêu đốt liền chạy ra đây trốn tránh” 

“Dục… dục hỏa? Nói dục hỏa hồi nào, rõ ràng là trời nóng. Xuyên tạc!” 

Itano lườm mắt một cái. Kasai bị ánh mắt lạnh thấu xương trên cao nhìn chằm chằm khiến toàn thân bất giác nổi da gà, gan cũng teo nhỏ lại. Chết tiệt, cái phản ứng teo gan này sao cứ ở trước mặt Itano mà bạo phát, thật khiến người ta xấu hổ. 

“Ta có xuyên tạc hay không?” 

“Không!” – Dứt khoát. 

“Tốt” – Itano cố gắng kiềm chế không bật cười thành tiếng, đứng trước Kasai muốn bày ra bộ dáng băng lãnh thật khó, ánh mắt cố gắng trừng to thêm chút nữa, lại nói. 

“Dám thề là tối ngủ cùng ta chưa từng có ý nghĩ đen tối”. 

“Một chút”. 

“Tốt, thành thật sẽ được khoan hồng, hôm nào đẹp trời, tâm tình tốt… ừm… sẽ đáp ứng.” – Itano vờ hắng giọng, cố nghiêng đầu giấu đi sắc đỏ nơi chớp tai, cảm giác hoa tâm nở rộ, không ngờ Kasai thật sự có ý nghĩ đó. 

“Ít lần muốn thẳng chân đạp Tomo lăn khỏi giường để ngủ cho thoải mái, thế có tính là ý nghĩ đen tối hay không?” 

“….” 

“Hahaha, nói nhớ giữ lời, hôm nào trời đẹp, Tomo cho ta đá vài phát nha!... Uy, ta sai rồi!” 

Bị nhìn một cách lãnh khốc, Kasai giật mình xin lỗi theo thói quen. Ài, chết tiệt, cái hội chứng teo gan mất nết. 

“Nếu ngươi ghét ta, có thể nói thẳng, ta sẽ không làm khó ngươi. Tối ta sẽ ngủ một mình.. trên chiếc giường cực lớn.. rộng rãi.. lạnh lẽo.. đơn độc. Rồi có ngày lẳng lặng chết đi mà không ai hay biết.. đau đớn.. thương tâm”. – Itano bỗng chốc thanh đổi biểu tình chuyển sang đau thương vời vợi, khiến không khí cũng chùn xuống theo. Kasai vội vội vàng vàng đứng dậy, luống cuống tay chân, nàng có cảm giác Itano sắp khóc rồi, là cực độ bi thương mà khóc. 

Thật ra là khóc cho bớt quê đó mà. 

“Ngươi đừng có ý nghĩ đen tối với ta, có được không?” 

“Được, được. Không có ý nghĩ đen tối nữa. Tomo đừng khóc”. 

Kasai phì cười dỗ dành. Itano lúc này chẳng khác gì một con tiểu miêu miêu đang làm nũng. 

Tiếng cười tuy rất khẽ, tựa như làn gió đêm hè phớt qua mặt nước nhưng lại khiến Itano an tâm hơn rất nhiều. Đúng vậy, đây mới là Kasai Tomomi mà nàng quen biết. 

Lúc nãy đứng nơi xa quan sát, bóng dáng màu trắng nhã hòa lẫn với nguyệt liễm trên mặt nước, từng động tác vươn tay nhấc chân tuy vô ý nhưng đều mang theo một loại khí chất điềm đạm vô hình, cảm giác này lần đầu tiên Itano bắt gặp. Tuy rất ưu nhã nhưng lại mang đến cho nàng cảm giác cô độc cùng tịch mịch, như thể bóng dáng ấy tùy thời có thể biến mất, vô thanh vô tức như chưa hề tồn tại. Sự sợ hãi này làm nàng không kìm được chạy đến, gọi to tên Kasai Tomomi, muốn chứng mình rằng người ở trước mắt, người mà mấy ngày qua không rời nàng nửa bước thực sự tồn tại. 

“Khuya rồi”. 

“Ừm”. 

“Ừm! Ừm gì mà ừm, không ngủ sao?” 

“Trời nóng rất khó ngủ, ta ở đây một lát nữa sẽ vào”. 

“Vậy ta cũng ở lại”. 

Vừa nói xong, Itano liền khom người có ý muốn ngồi xuống bên cạnh. Kasai có chút bất ngờ, đây là đâu? Là bậc thềm lương đình đó nha, một người sạch sẽ như Itano có thể nào lại không kiêng không kị, thậm chí không thèm phủi bụi đã muốn đặt mông ngồi xuống cạnh nàng. 

“Đợi đã” – Kasai nhanh như cắt lấy áo choàng mà Itano vừa khoác lên vai mình trải xuống lót dưới bậc thềm. Tránh việc bị Itano chửi rằng ngốc nghếch, lòng tốt của người ta lại đem đi lót mông ngồi. Kasai vội vàng giải thích: “Tomo kị những thứ ô uế, làm vậy sẽ thoải mái hơn”. 

Cả người Itano lâng lâng cảm giác vui vẻ đến kì lạ. 

Dưới ánh trăng màu bạc, bóng hai con người nhập làm một, tiếng nói chuyện khẽ khàng, tiếng cười đùa khúc khích có lúc như tách biệt, có lúc lại như hòa tan vào nhau. Cảm giác ngọt ngào nương theo dòng huyết lưu rót vào từng mao mạch, tận sâu đáy lòng ấm áp không thôi. 

Không ai phát hiện, phía bức tường nằm sau lương đình, một bóng hình lẻ loi cùng một đôi mắt sáng rực như miêu yêu đang ngầm quan sát mọi động tĩnh bên này. 

Dance bấu chặt năm ngón tay vào vách tường, bụng sôi ùng ục vì tức giận. Vừa lẻn vào được đến đây những tưởng thuận lợi gặp được chủ nhân, nào ngờ chủ nhân đang bị ngoại nhân kia lôi ra ngoài tra khảo không cho ngủ, chủ nhân thật đáng thương. Đúng lúc nghe được: 

“Ngươi đừng có ý nghĩ đen tối với ta, có được không?” 

“Được, được. Không có ý nghĩ đen tối nữa. Tomo đừng khóc”. 

Trời đất quỷ thần ơi! Chủ nhân chỉ mới bị giam lỏng trong cung ngoại nhân kia mấy ngày mà đầu óc đã bị đầu độc rồi. Không dám tưởng tượng để càng lâu sẽ càng phát sinh ra loại sự tình gì. 

Itano cũng bắt chước Kasai tựa đầu vào lan can, từng đoạn ký ức suốt ba năm không phút nào quên được, nay lại như cá gặp nước mạnh mẽ thoát ly, không kìm được bật thành lời. 

Kasai có phần bất ngờ vì đột nhiên Itano cùng nàng giải bày tâm sự, lại còn là chuyện cũ của nàng ta cùng cố phu Hán Uy, cả những chuyện cơ mật có thể gây nên chiến tranh giữa hai đế quốc như việc hành thích cũng đem ra kể, đủ biết lúc này Itano tín nhiệm nàng đến mức nào. Nội tâm quả thực vừa thấy hưng phấn, vừa lo lắng, lại rất ngọt ngào. Tấm lưng vô thức ưỡn thẳng lên, hai tay bó gối, ánh mắt thập phần nghiêm túc lắng nghe. 

“Người ta quan tâm nhất, người duy nhất khiến ta thấy hứng thú với cuộc sống này đã ở ngay sau lưng ta mà rời bỏ ta. Ngay cả một tiếng rên đau đớn, một chút hơi thở khó khăn của người ấy cũng không cảm nhận được. Ta chính là loại người kiêu ngạo như vậy, kiêu ngạo cho rằng chỉ cần giữ chặt bên cạnh mình thì bất kì ai, dù là thần hay ác nhân cũng đều không cướp đoạt được, kiêu ngạo đến phút cuối cùng vẫn không thổ lộ ra chân tình của mình. Phải dùng đến ba năm ta mới nhận ra, sự kiêu ngạo đó mới chính là nguyên nhân khiến ta mất đi tất cả, khiến cho ta cả cơ hội cuối cùng nói thật lòng mình cũng không có.” 

“Lúc này đây, đứng trước ngươi, ta sẽ không kiêu ngạo. Nếu thích sẽ ôm lấy, nếu giận sẽ bắt ngươi bồi thường, ta sẽ không che giấu cảm xúc, không muốn một lần nữa lại phải hối hận. Ngươi tin cũng được, không tin cũng được, ta chỉ muốn ngươi hiểu rằng chỉ cần ngươi bên cạnh ta, ta sẽ không bao giờ để ngươi phải chịu thương tổn. Kẻ nào trước mặt ta uy hiếp ngươi, ta sẽ uy hiếp cả dòng tộc hắn, kẻ nào trước mặt ta giễu cợt ngươi ta sẽ khiến cả gia phả hắn thiên thu trở thành trò cười cho thiên hạ. Ta thích ngươi, sẽ không vì ngươi là nữ nhân mà che giấu, sẽ không vì ngươi là nữ nhân mà mặc cho kẻ khác dùng giáo điều áp đặt, vì ta thích ngươi, ta sẽ khiến cho kẻ khác phải vì ngươi mà ghen tị.” 

Không còn dáng vẻ mang đầy ngạo khí như đối với người khác, ánh mắt ấm áp của Itano hiện giờ chỉ dành riêng cho nàng, nó khiến Kasai vừa có chút ngọt ngào vừa có chút khó chịu. Cảm giác câu chuyện kia quá huyễn hoặc, cảm giác mình bị xem như vật thay thế, thế nhưng lúc này nàng lại không bài trừ điều mà Itano áp đặt, có phải rất quái lạ hay không? 

Rộp! Móng tay của Dance đã cạo được một lớp vôi quét tường, thì ra ngoại nhân kia có suy nghĩ hoang đường như vậy. Gì mà hoàn hồn hoán xác, gì mà từ nam thành nữ. Thử nghĩ xem, một cô gái thấy nam nhân khỏa thân lúc tắm thì sẽ bị giật mình kinh sợ đến bật nào, còn nhìn nhầm người ta có ngực nữa chứ. Bệnh hoang tưởng quá nặng đi. Không chỉ vậy còn kéo theo cả chủ nhân vào. Phải sớm cứu chủ nhân ra mới được. 

Thanh âm cào tường của Dance đã thành công phá hủy cảnh sắc hường huệ, làm Kasai đang ở đỉnh cao của sự cảm động rớt bịch một phát, tim muốn nhảy khỏi lồng ngực. 

Tên chết tiệt nào dám phà đám? Mấy hôm nay Itano đã bố trí vệ binh canh gác khắp ngõ ngách cung điện, chỉ cần có hành động khả nghi liền bắt giam. Thật không ngờ vẫn để lọt lưới. Phẫn nộ phát ra âm thanh sắc bén như dao: “Ra đây!” 

Dù trong đầu đầy ắp những đại kế đối phó Itano cứu Kasai nhưng Dance vẫn bị một màn khí thế băng lãnh áp bức của Itano làm cho ruột gan quắn quéo, lọ mọ đứng dậy. 

“Dance!” 

“Chủ nhân… hức ~” 

Dance cuối cùng cũng gặp được Kasai sau bao ngày bị cách ly, bao nhiêu ấm ức đều dùng nước mắt nước mũi xả ra hết. 

Itano nắm gáy áo Dance, kéo con bé tách khỏi người Kasai, lớp trung y mỏng manh bị nước mắt nước mũi làm ướt nhẹp, lộ ra cả da thịt, nhìn thần công khóc như lũ phá đê, Itano lo lắng Kasai sẽ bị con nhóc này làm cho lộ hàng hết. 

“Ngươi còn khóc, ta sẽ quẳng ngươi xuống hồ ngay lập tức”. 

“Chủ nhân, oa~ oa~ Dance thực khổ”. 

“Được rồi, ngoan nào. Tomo chỉ nói vậy thôi, cô ấy sợ ta giận nên không ném em xuống hồ đâu, đừng khóc, ngoan~” 

“Chủ nhân… hức….” 

Dance giơ hai cánh tay nhỏ nhỏ ra hướng về phía Kasai làm nũng, cả gương mặt tèm lem, khóc đến sưng đỏ hai mắt trông rất đáng thương. 

Kasai rõ ràng đang dỗ dành Dance nhưng sao Itano lại có cảm giác như mình đang bị uy hiếp, nếu mình làm gì Dance thì Kasai sẽ giận. Xem ra, tuổi tác lớn nhỏ, giới tính nam nữ đều không đáng ngại, có chăng những người Kasai quan tâm mới là vật đáng ngại. Nha đầu này, phải sớm thanh trừ. 

Cả người Dance bỗng chốc sởn gai ốc, sau gáy cảm thấy lành lạnh. 

Thanh âm lạnh lẽo chậm rãi vang bên tai: “Nữa đêm lẻn vào cung của ta sẽ bị lôi ra ngoài chém không cần giải thích. Nha đầu ngươi đã biết mà còn phạm phải, chết không oan uổng”. 

“Ta quả thật không biết”. 

“Giờ thì biết rồi đó.” – Itano tà tà cười. 

“….” 

Dance sau một lúc đứng hình thì dùng toàn bộ sức mạnh thoát khỏi tay Itano, chạy đến ôm chặt lấy Kasai: “Oa~ chủ nhân, em quả thật không biết gì hết. Em đến chỉ vì muốn đưa người về thôi, thật sự là không biết ngoại nhân ra cái mệnh lệnh biến thái như vậy a! Một đứa trẻ mới lớn như Dance mà chết thật oan uổng, đúng là người ác độc, xấu xa, nhỏ mọn, biến thái…..” 

Khóc, ta phải khóc, trước khi chết phải khóc thật to, phải thống khoái mà chửi ngươi, ngoại nhân đáng ghét dám cướp chủ nhân của ta. 

Nhóc con, chỉ cần Kasai muốn từ bỏ ngươi, ngươi liền chết trong tay ta. Cả đời của Itano có bao giờ bị chửi như bắn pháo thế đâu, thật là tức mà không làm gì được. 

“Thôi được rồi, đừng khóc nữa, nói xem đến tìm ta có việc gì. Có phải mấy hôm nay công việc tại trù phòng (phòng bếp) có vấn đề?” 

Kasai thấy bộ dạng Itano vì cái nhìn khẩn cầu của mình mà bỏ qua cho Dance trông rất đè nén, rất tội nghiệp nên không muốn Itano phải tiếp tục chịu màn tra tấn “nước mắt chết người”, vội chuyển đề tài. 

Dance lúc này mới nhớ ra, quả thực là có việc. 

“Mấy hôm nay, người của bốn cung đến tìm chủ nhân rất nhiều lần, dù biết người đang trị thương ở đây nhưng họ vẫn không ngừng đến tìm. Họ nói em chuyển lời với người rằng, mang thân phận là ngự trù mà tối ngày ăn vạ ở đây hưởng phúc thật không biết điều, họ còn yêu cầu người đến cung họ làm bàn tiệc tiếp đãi để chứng thực năng lực của người”. 

“Thật quá quắt!” – Itano không nhịn được, gằn giọng một tiếng. 

“Phải đó, thật quá quắt, chủ nhân của ta là ai chứ, ngay cả Hán đế muốn mời còn phải chật vật mấy lần, cái bọn người chốn hậu cung đó tối ngày ú mình trong bốn bức tường riết nên não nhũn cả rồi, dám làm khó chủ nhân ta”.

Đây là lần đầu tiên Dance cảm thấy Itano thuận mắt, hiếm lắm mới được dịp cả hai có cùng tư tưởng. 

“Những kẻ đó là ai? Ngày mai ta liền đi giáo huấn chúng một trận”. 

“Thật tốt. Ta có liệt kê danh sách đây, cung Đông huyên - quý phi Tần Trân, cung Tây châu – tài nhân Lương Sở Tuyển, ba la bô lô~ ô lô ô la~”. 

Dance hưng phấn cầm bảng danh sách hướng Itano cùng xem xét, những người chốn hậu cung này con bé dù biết đích danh nhưng không cách nào đụng tới được, không kể địa vị là phi tử của Hán đế, vốn thân phận của họ đã là con ông cháu cha không dễ đụng chạm, mà Itano là ai chứ, ở đây chỉ có nàng đi ức hiếp người ta chứ kẻ nào dám xử tội nàng, sau lưng nàng còn có ông bố là trùm của một lãnh thổ vô cùng rộng lớn, chỉ cần nhăn mày một cái liền xảy ra chiến tranh. 

Kasai bất đắc dĩ cười thầm. Thấy hai người này, kẻ họa người xướng, tùy thời có thể đem tất thảy những người này, quý phi, tài nhân gì gì đó xử tội một thể, trong khi trước đó vài phút đồng hồ thì đối chọi như nước với lửa. 

“Nhắc mới nhớ, ta được mời đến đây, một là sắp đặt yến tiệc ngày Dạ Yến, việc còn lại là chăm lo cho bữa ăn của Tomo, mấy hôm nay chỉ lo ở trong phòng quên mất nhiệm vụ”. 

“Không được”. 

“Không cần”. 

Người đầu tiên phản đối là Dance, dù mới tỏ vẻ thân thiết với Itano, nhưng đó cũng chỉ là một điểm trong một trăm điểm nếu muốn được Dance hoàn toàn tiếp nhận, Itano còn xa lơ xa lắc mới đủ điều kiện. 

Một người tôn sùng chủ nhân còn hơn tính mạng như Dance vốn đã không chấp nhận việc chủ nhân mình vì người khác mà phục vụ. Chỉ là không ngờ Itano cũng đưa ra lời phản đối. 

Được lắm, cộng cho hai điểm. Hiện giờ là ba điểm thuận mắt. 

“Tại sao chứ?” – Kasai có thể hiểu việc nha đầu kia lên tiếng phản đối nhưng với Itano thì bó tay. 

“Nhiệm vụ của Tomomi không phải là động tay động chân dưới bếp”. 

“Ngoại nhân.. a không, công chúa đại nhân, người nói rất đúng”. 

Dance quả thật càng nhìn càng thuận mắt, tăng lên năm điểm. Itano lại ám muội nói tiếp. 

“Động tay động chân trên giường là đủ rồi”. 

Kasai “….” 

Cái người này trước mặt con nít mà nói bậy bạ gì thế, trước giờ khi có mặt người thứ ba không phải đều mang bộ mặt lạnh như băng hay sao, tại sao giờ lại đi nói mấy lời xấu hổ đó? 

“Trên giường, động tay trên giường?” – Dance khó hiểu, lâm vào trầm mặc thời gian ngắn. Lúc ngẩng đầu lên liền mang theo tia nhìn sáng rực, ra vậy, nhưng mà đem chủ nhân xem như nàng hầu sửa chăn sửa gối có phải quá đáng quá hay không? Phải biết rằng khi sống cùng Kasai, việc sắp xếp chăn mền, giặt bao gối… đều do Dance giành đảm nhiệm. 

“Không được, chủ nhân ta không thể động tay trên giường được”. 

“Nhưng công việc trên giường này nhẹ nhàng nhất rồi, chẳng nhẽ ngươi muốn Tomomi phải xuống bếp làm? Khổ cực a~” 

“Đúng ha~ Công việc tại trù phòng cùng với bữa ăn của công chúa đại nhân ta tạm thời thay chủ nhân đảm nhiệm, ngươi đừng bắt chủ nhân ta làm việc trên giường quá sức”. 

“Được thôi”– Itano muốn cười mà không được, nha đầu ngu ngơ như cây cơ này, đúng là chủ nhân nào người hầu nấy, đều thú vị như nhau. 

Mười điểm thuận mắt. Công chúa đại nhân thật đáng yêu, dễ thương lượng như vậy. Cứ đà này một trăm điểm không còn xa nữa. 

“Dance, đừng nói nữa”. Đem chủ nhân mình bán đi còn không biết, con bé này – “Ta đi ngủ, mặc kệ hai người”. 

Kasai không nói hai lời liền lập tức cất bước vào phòng. Itano cũng nhanh chân bước theo vào, khi đi không quên nhắc nhở Dance: “ An tâm, ở đây không ai ức hiếp Tomomi đâu, trong mấy ngày này có ai đến tìm Tomomi thì thông báo ta.” 

“Xử trí mấy người đó phải có phần của Dance, Dance muốn cho mấy kẻ ức hiếp chủ nhân biết thế nào là thống khổ”. 

“Được, sẽ không thiếu phần ngươi.” 

Itano chỉ còn biết lắc đầu cười khổ, con nít quả nhiên vẫn là con nít. Mục đích thật sự của Itano là muốn toàn diện bảo bọc Kasai, đoạn thời gian này nếu lão Vương gia muốn tiếp cận Itano thì sẽ lợi dụng những người thân cận quanh nàng, việc ăn uống không để Kasai phụ trách chính là không muốn để kẻ khác tính kế trên người Kasai, Dance dẫu sao vẫn rất thuần khiết, nếu con bé bị người ta uy hiếp tất sẽ dễ dàng để lộ.

Bây giờ đã đến giờ tý (tầm một giờ sáng), ban đầu là vì xấu hổ mà Kasai hậm hực bỏ vào phòng, không ngờ vừa nhìn thấy giường rộng gối êm cơn buồn ngủ liền ập đến, mắt mở cũng không nổi. Trực tiếp lăn đùng ra giường ngủ say như chết. 

Itano thỏa mãn ngắm nhìn một màn trước mắt, đúng vậy, nàng chính là vì khoảnh khắc này mà cố gắng. Để Kasai có thể an an ổn ổn mà sống, nàng phải trảm thảo trừ căn (diệt cỏ diệt tận gốc) mọi uy hiếp có thể xảy ra. Nhờ một điểm mà nàng điều tra ra được, lần Kasai bị hại chết ở kiếp trước có liên quan đến chủ mưu của Dạ Yến lần này, một lần đã tính kế, cũng có thể xảy ra lần thứ hai, thứ ba. Có thể nói nàng đa nghi, nhưng không thể phủ nhận nàng làm mọi việc đều rất cẩn thận. Vì vậy mà Itano mới dễ dàng đồng ý với thỏa hiệp của Hán đế giúp ông lần này, cũng chính là giúp Kasai của kiếp trước báo thù. 

Định ôm Kasai ngủ như mọi hôm nhưng chợt nhớ đến hình ảnh chơi dơ ở bẩn của nha đầu Dance. Không hiểu đều là con người như nhau nhưng sao tuyến lệ của con bé lại biến thái như vậy? Gọi Kasai dậy đi thay đồ cho sạch để mình ôm thì không được, sẽ bị đá văng khỏi giường thật a. Phải làm sao cho Kasai tự nguyện đây? 

Vài khắc sau, Itano lấy từ đống chăn xếp ngăn nắp trong tủ ra một chiếc thật dày và ấm, cẩn cẩn mật mật đắp lên người Kasai. 

Sáng sớm tỉnh dậy Kasai bị một màn khỏa thân dọa cho suýt bất tỉnh, cái gì thế này? Tại sao kiện áo trong mặc mà cũng như không mặc, hở mà như không kín thế này? Itano thậm chí còn đang áp mặt vào nơi đó, cảm giác lành lạnh do tiếp xúc da thịt từ ngực truyền đến não làm Kasai vừa xấu hổ muốn chui xuống đất, vừa tức giận muốn đạp một phát.

“Quá đáng! Đã thỏa hiệp là chỉ được ôm ngủ không được động chạm bậy bạ, sao.. sao còn…” – Kasai cứ sao còn, sao còn mãi, chẳng biết nói gì tiếp. 

Itano dụi dụi đầu như mèo nhỏ, hai tay thuận tiện còn xoa nắn một chút mới luyến tiếc ngồi thẳng người dậy, làm Kasai xấu hổ muốn đập đầu vô gối chết tại trận. 

Nheo nheo mắt tránh đi tia nắng ban mai, Itano khẽ ngáp một cái, nói: “Tối hôm qua là ai đó cứ rên la nóng quá, nóng thấy mẫu hậu, nóng thấy phụ hoàng, nóng muốn lộ hàng hết thảy. Đã hứa với nha đầu là không để ngươi động tay trên giường, ta đành đích thân động tay, thật là mỏi lắm luôn.” 

“….” 

Xấu hổ chết đi! Nếu có cái xẻng, Kasai ngay lập tức sẽ đào một cái hố rồi chôn mình trong đó luôn. Đáng tiếc quanh đây chỉ có chăn và gối. 

“Khoan” – Cầm cái chăn, Kasai nghi ngờ hỏi: “Cái này là chăn mùa đông, mùa hè sao lại lôi ra đây?” 









oOo










Phố về đêm, đèn lồng treo cao, quầy rong tửu điếm đua nhau bày hàng mở cửa. Những con người ưa náo nhiệt bắt đầu hoạt động, tiếng cười đùa xen lẫn đám đông, địa điểm hò hẹn lãng mạn dần dần bị chiếm cứ. Rẽ giữa dòng người là hình ảnh quái dị của hai cô gái trẻ, người trước bình thản nhưng bước chân không ngừng tăng tốc, người nối đuôi phía sau hết nhìn đông lại nhìn tây. 

Bộ dạng lấm la lấm lét của Takahashi khiến nhiều người phải cảnh giác, bất chấp trong túi có tiền hay không đều đặt tay lên trấn giữ. Acchan cố bước thật nhanh về trước, bày ra bộ dạng “ta không quen người này”. Một phút bốc đồng muốn giúp cô gái nhỏ, cái người vì giúp nàng hoàn thành giao dịch mà không ngại lên sàn đấu kia trị thương, ai ngờ người ta cứ nhất mực không chịu để nàng chạm đến vết thương, đã vậy thì đi theo nàng có ý nghĩa gì? Dẫn cô nàng đến hiệu thuốc, cứng đầu không cho đại phu chạm đến, đi trên đường thì cứ né né tránh tránh chẳng khác gì đạo chích. Thật là một người kì lạ! 

“Tiểu thư Atsuko, xe ngựa tôi đã chuẩn bị, có cần tôi mang đồ đạc ra xe giúp không?” 

Người vừa thấy Acchan bước vào cửa liền mặt mày hớn hở ra chào hỏi là tiểu nhị của khách điếm Hoàng Lai – một trong ba khách điếm lớn nhất huyện Thanh Cần. 

“Thật xin lỗi, ngươi giúp ta bảo quản xe ngựa, ta muốn thuê phòng thêm vài ngày nữa”. 

Acchan nói rồi đảo mắt qua tên lùn đi phía sau. 

“Tiểu thư đợi tôi đi thông báo lại với ông chủ, người an tâm, phòng của người vẫn chưa để ai khác thuê” – Tiểu nhị nói dăm ba câu với Acchan thì đỏ mặt ngại ngùng, hai mắt sáng lên tia hưng phấn, nhanh chóng đến nói vài câu với lão bản, chỉ thấy ông ta cũng bày ra bộ dạng y hệt như tên tiểu nhị, vui mừng ra mặt. 

Cái thái độ “ta không quen ngươi” rốt cuộc đã bị bộ dạng quá mức đáng thương của ai kia xóa sạch, Acchan không khỏi nhíu mày, hỏi: “Vẫn muốn theo sao? Nếu vậy phải để ta trị thương, đứng trên y đức một thầy thuốc, ta không thể chịu được cảnh người bệnh cứ lượn lờ trước mắt mình, có hiểu không?” 

Takahashi gật gật đầu, sau lại lắc lắc rồi gật gật. 

Acchan bị động tác này làm cho tức điên lên được: “Rốt cuộc là hiểu hay không hiểu?” 

“Hiểu” – Takahashi nói rồi lại lắc lắc đầu. 

“….” 

Mấy con muỗi chết tiệt, nếu không phải chị bây đang bị thương cả hai tay thì đã đập bẹp chúng mày rồi. 

Thấy Takahashi nói chuyện mà động tác lại phản ngôn ngữ kì lạ như vậy, sợ rằng đến chuyện thuê phòng cũng không nói cho rõ ràng được, trước khi đi về phòng, Acchan đến chỗ lão bản nói rõ vài lời. 

Tay giữ hai lọ thuốc cầm máu, ánh mắt tản mát ra tia bất lực. 

“Rốt cuộc là có để ta trị thương không hả?” 

“Atsuko~” 

“Im ngay. Chỉ cần nói chịu hay không chịu”. 

“Bắt im thì sao trả lời được”. 

Giọng điệu Takahashi lí nhí, cơ hồ có thể nghe thấy tiếng thở dài bất lực của Acchan ngồi phía đối diện. 

“Còn thừa sức ngồi bắt bẻ câu chữ nữa. Nhìn lại bản thân mình đi, rốt cuộc là vết thương nơi bàn tay bị gì mà từ đỗ trường về đây cứ chảy máu hoài như vậy? Cánh tay kia bị trật khớp ta đã giúp ngươi chỉnh lại, tại sao lại không để ta chữa nốt vết thương kia, không tin tưởng y thuật của ta? Muốn chết?” 

Càng nói, Acchan càng nhấn giọng đe dọa, đến câu cuối cùng có thể tưởng tượng ra nàng muốn giết người thật sự. Điều cố kị nhất đối với Acchan là có người nghi ngờ năng lực của mình. 

“Không, không phải. Chỉ là…” Takahashi suy nghĩ, hiện tại đang ở phòng trọ của Acchan, không bị người khác làm phiền, dù có hoang đường thế nào cũng phải mặt dày làm cho rõ ràng, rốt cuộc cũng dứt khoát nói thẳng: “Nơi bàn tay phải này của ta tồn tại một loại kịch độc, gọi là “Ma phí tán”, nếu chạm vào cơ thể người sống sẽ làm họ toàn thân bại liệt, hoàn toàn không có thuốc giải.” 

“Người duy nhất không bị chất độc này ảnh hưởng, trên thế gian chỉ có một. Maeda Atsuko!” 

Takahashi bắt đầu bị nhập, nói chính xác hơn là đang hoài niệm chuyện của ba năm về trước, giọng điệu mang theo chút bùi ngùi. Cả hai ngồi, một người ôm gối, một người quấn chăn nghe chuyện không kể lúc nữa đêm. 

“Oa~ haiz~” 

Ban đầu có tí hấp dẫn, đến giai đoạn cô gái tự kỉ suốt ba năm chẳng có gì sáng tạo làm Acchan nghe mà ngáp dài cả cổ. Sợ cơ thể Acchan hiện giờ có dị biến, trước khi làm rõ ba năm qua đã xảy ra cơ sự gì thì Takahashi vẫn không dám dùng tay phải của mình chạm đến, tay kia thì bị trật khớp vừa khỏi, mỗi lần Acchan ngủ gật chỉ có thể dùng chân khều khều đầu Acchan tỉnh dậy 

Câu chuyện Takahashi kể dù đa phần là dìm người có tên Maeda Atsuko, nào là ăn xong bất tỉnh, tỉnh dậy lại đi tìm cái ăn, cả ngày không rời được Takamina nửa bước. Nhắc mới để ý, sao lại đi đặt biệt danh Takamina cho cô gái nhỏ này, nếu là nàng…ừm mình cũng sẽ gọi là Takamina. 

Thật tình mà nói thì trong ba năm qua Acchan nàng đã sáng tạo ra một ngành nghề vô tiền khoáng hậu, trước đi ‘quoánh’ người giành địa bàn xưng vương, sau lại thu tiền nhờ việc chữa bệnh cho người bị nàng ‘quoánh’. Cuộc sống cứ tiếp diễn một cách đầy nhẹ nhàng và tĩnh lặng như vậy, sao có thể ở trước mặt người khác mà bóc trần được chứ. Vả lại, điều bất hợp lý rõ nhất lúc này là nàng đã sống ở đất Tề hơn mười năm rồi, chưa bước chân đi đâu làm sao vào khoảng thời gian ba năm trước có thể ở cùng cô gái nhỏ này được, dù nàng cũng muốn trở thành nhân vật chính nhưng rất tiếc vì hoàn cảnh mà không nhập vai được, nói ra sẽ khiến cô gái nhỏ đau lòng, vết thương kia cũng vì không kịp trị liệu mà mất máu đến chết. Nàng không tin cái thứ “Ma Phí tán” đó có thể làm khó được nàng. 

Sau khi kể dứt câu chuyện, Takahashi dùng ánh mắt đầy mong chờ hướng Acchan chờ đợi. Chỉ cần xác định Acchan chính là Atsuko, cơ thể Acchan vẫn như trước đây thì cô có thể an tâm dâng trọn tấm thân, ây không bậy bạ, là đưa thân cho Acchan trị bệnh.

“Maeda Atsuko, có đúng không?” 

Acchan có chút chột dạ trả lời: “Ừm”. 

“Biết mà!” – Takahashi ngoài mặt thì bình tĩnh như “hết thảy đều được chụy nắm chặt trong lòng bàn tay” nhưng bên trong thực chất là vui đến méo gan méo ruột. Lại hỏi. 

“Vậy tại sao ở đỗ trường lại tỏ vẻ như không quen biết?” 

“Lúc đó đang bận làm một chuyện không tiện nhận mặt người”. 

“Chuyện gì?” 

“Bí mật”. 

“Bí mật phải có ít nhất hai người biết mới gọi là bí mật, một mình một cõi gọi là tự kỷ”. 

Acchan thầm cười, còn biết dẫn dụ nàng cơ đấy. Mặt không đổi sắc nói: “Takamina còn có thể cao lên được”. 

Takahashi không hiểu sao tự dưng Acchan lại đi nói chuyện này, nhưng đánh đúng ý cô, liền hào hứng gật đầu phụ họa. 

Nhẹ nhếch mi, nói tiếp: “Thấy đó, chuyện này cũng có ít nhất là hai người chúng ta biết nhưng không gọi là bí mật. Vì đây vốn dĩ là tự kỷ”. 

Takahashi: “….” 

Không chơi nữa. Không nói bí mật thì thôi, sao lại vùi dập ước mơ của người khác! Sau vài phút mặc niệm, Takahashi lại hào hứng trở về với trò chơi vấn đáp ban đầu. 

“Trước kia vốn độc lai độc vãng, nhưng sao bây giờ Atsuko lại biến thành người có gia đình, có tỷ muội lại còn có nương nữa”. 

“Không có nương thì ta ra đời bằng niềm tin sao? Còn việc nương ta thừa trứng sinh thêm mấy đứa con, làm sao ta kiểm soát được”. 

“….” 

Takahashi lại tiếp tục truy hỏi. Hỏi không phải vì nghi ngờ Acchan, chỉ là hiếm khi thấy Acchan thành thành thật thật, nghe lời thế này, hỏi gì đáp đó. Rất đáng yêu. 

“Atsuko làm gì trong thời gian ba năm?” 

“Làm giàu”. 

“Bằng cách nào?” 

“Kệ người ta. Takamina có muốn trị bệnh không hả? Mặt mày trắng bệt cả rồi kìa” – Acchan cuống quýt, nhiều lúc muốn thẳng tay đập Takahashi bất tỉnh cho rồi, cái người gì mà máu sắp chảy ra ngoài sạch sẽ mà vẫn còn hỏi nhiều như vậy. 

Takahashi hồi hộp đưa bàn tay đang không ngừng chảy máu ra, phải nhớ rằng đây mới chính là thời khắc quan trọng. Nhớ lại những lần trước đây, mỗi dịp Acchan chạm vào tay.. đều khiến cô rất khó kiềm chế.


~Hết chương 30~

2 nhận xét: