hiệu ứng tuyết rơi

Thứ Năm, 3 tháng 7, 2014

[Fic] Lão sư tuổi 18 ?! [Chương 8]


Chương 8

Rung động trong truyền thuyết?
















“Hiếm khi được một ngày nghỉ thế này, Haruna có muốn đi đâu chơi hay không?”



“Muốn đi đến nơi nào đó xa xôi một chút, một nơi ấm áp lại càng tốt” ngón tay nhẹ nhàng gửi đi tin nhắn, Kojima Haruna gập lại chiếc điện thoại di động.



“Haruna, hôm nay không về để học thêm sao?”



“Một ngày đẹp trời như vậy tại sao lại nhắc đến cái chuyện đó a~” Vừa nhắc tới học thêm, tất nhiên lại nghĩ đến hình ảnh giống nhau giữa một kẻ ngốc với gương mặt người chết của những tượng đá Phục sinh. Kojima Haruna không khỏi bĩu môi. (chê cho dữ vô XD)



“Cổng trường học tại sao lại đông người như vậy?” Ánh mắt lơ đãng liếc tới chỗ cổng trường học đông nghịt người, Kojima Haruna cảm thấy kỳ quái tựa người lên cửa sổ trông về phía xa.



“Không biết nữa….”



“Nàng ta, làm thế nào? ….” Nhìn đến nhân vật trung tâm giữa đám người đang vây kín, đồng tử Kojima Haruna không khỏi mở to.



Mặc dù không xác định rõ, nhưng cái thân ảnh cùng tư thái kia thì không thể nghi ngờ là….



Nhất định là đồ đáng ghét đó, không sai !!

















“Người đẹp, đợi ai vậy? Hay đi với anh nha~”



“Fujii-kun, cô ấy đang đợi tớ nga~” Kojima Haruna đột nhiên xuất hiện giữa “vòng vây”, khóe môi vẽ lên một nụ cười như có như không.



“Haruna, giới thiệu bạn cậu với tớ đi ~” Fujii thấy Kojima Haruna đến, nụ cười càng thêm rực rỡ mê người, làm người khác liền sinh hảo cảm.



Tuy nói là muốn chào hỏi Maeda Atsuko, nhưng tên này từ đầu chí cuối chỉ nhìn mỗi Kojima Haruna. Tầm mắt dán chặt ở chỗ nào, căn bản không cần phải nói.



Cái loại ánh mắt nhìn địa phương người khác trần trụi như thiêu đốt đó, khiến Maeda Atsuko ở một bên nãy giờ không lên tiếng nhưng trong lòng đã sinh ra cảm giác chán ghét cùng phiền não.Gương mặt như người chết thường ngày giờ đã sinh ra một vết rạn nứt.



“Cô ấy là của tớ, đồ củ cải hoa tâm như cậu đừng hòng tơ tưởng ~” Mỉm cười một cái liền đẩy người Fujii ra, Kojima Haruna nghiêng người ôm lấy cánh tay Maeda Atsuko.
















“Ngươi tới đây làm gì?” Đi vào một góc nhỏ, Kojima Haruna mới có cơ hội nhìn đến Maeda Atsuko bên cạnh nãy giờ không nói lấy một câu nào.



“…. Trong nhà không có ai” Maeda Atsuko hiện tại không vui, cực kỳ không vui.



Nhưng sắc mặt vẫn như thường ngày – diện vô biểu tình, thậm chí còn thêm vài phần “chết chóc”.



“À, mama chắc bận chuyện gì đó ….thật xin lỗi, quên không nói cho ngươi biết” Kojima Haruna suy nghĩ một thôi một hồi, mới ảo não vỗ vỗ đầu. Biểu tình ngơ ngác, ngữ khí nhẹ bẫng, hoàn toàn không có một tia thành ý.



“Tại sao không đi vào trong mà đứng đợi ở đây?” Nhận ra được Maeda Atsuko rét run, hai má ửng hồng, Kojima Haruna trong lòng hơi nhói, vươn tay nhẹ nhàng phủ lên hai phiến lạnh như băng kia.



“Kojima bạn học, ngươi làm ơn tích lũy chút kiến thức phổ thông có được hay không? Mặc dù có mặt trời, nhưng sức gió tăng cường, nhiệt độ không khí giảm xuống, đứng một chỗ suốt 3 tiếng các múi cơ sẽ co rúc lại, thành mạch máu sẽ chịu nhiều sức ép. Từ đó ảnh hưởng đến não bộ cùng chức năng buồng tim, cũng gây trở ngại cho việc chuyển hóa đường gulucozo thành năng lượng thay thế….” Đầu ngón tay vừa chạm đến, Maeda Atsuko liền nghiêng đầu né tránh những ngón tay thon dài ấm áp của Kojima Haruna, phun ra một loạt những thuật ngữ chuyên môn.



Gương mặt người chết dường như có chút hồng? Không đúng, rõ ràng đã sớm đỏ cả rồi….



“Stop !! Ngươi cứ nói là mình đứng đây bị tê cóng đi, làm gì mà nói một tràng cao siêu như vậy, ta căn bản không hiểu….” Kojima Haruna phẫn nộ thu tay về, đút vào túi áo.



“Những kiến thức sinh học thường phát sinh trong sinh hoạt thường ngày” Liếc trộm Kojima Haruna, Maeda Atsuko âm thầm ở một bên xoa xoa hai gò má lạnh như băng của mình. Bàn tay đụng vào nhanh chóng nhận ra nó đã phát hỏa đến dọa người, làn gió thổi qua cảm thấy có chút đau rát.



Mới vừa rồi bị đầu ngón tay Kojima Haruna chạm nhẹ trong nháy mắt, trái tim thoáng chốc không còn thuộc về bản thân mình nữa, lần đầu tiên nó nhảy liên hồi mãnh liệt như vậy.



Nhiệt độ cơ thể dần dần tăng cao, đầu óc cảm thấy nặng nề, tần số hô hấp không ngừng tăng nhanh.



Lẽ nào, đây chính là cái mà truyền thuyết gọi là ….rung động?
















Khó có được thời gian nghỉ ngơi, Kojima Haruna lại có biểu hiện bất thường không buồn ngủ, một mực cúi đầu gửi tin nhắn.



“Ngươi có bạn trai chưa?” Maeda Atsuko nhìn những ngón tay linh hoạt của Kojima Haruna ấn liên tục trên bàn phím.



“Ân, dĩ nhiên rồi. Không có mới là bất bình thường đó ~ Rồi sao? Ngươi không có? Có cần ta giới thiệu cho một người hay không?” Kojima Haruna ngẩng đầu bày ra biểu tình trêu chọc, ngón tay vẫn không hề ngơi nghỉ.



“Không cần…..” Maeda Atsuko nhìn nét chữ xinh đẹp trên quyển bài tập của Kojima Haruna, ngòi bút trong vô thức đi qua đi lại mô phỏng bốn chữ* trên đó.



(*có lẽ là Tiểu Đảo Dương Thái :) )



Mới rồi hình như thấy gì mà “Hiroshi-kun, tối nay qua đêm ở đâu?”….















“Tối nay ta có việc, kết thúc sớm một chút được không?” Kojima Haruna đứng dậy chống hai tay lên bàn, cúi người lộ ra đường cong quyến rũ.



“Ân… có thể” Maeda Atsuko biết Kojima Haruna một khi tới gần tuyệt đối chẳng có gì tốt lành cả, nên không quay đầu lại. Chẳng qua là mùi thơm kia….



Quá mức say lòng người….



“Cám ơn Acchan~” Kojima Haruna có chút buồn chán thu người lại, nhưng rất nhanh lại tiến tới lần nữa.



“Hắn rủ ta ra ngoài chơi, phiền ngươi rồi, Maeda lão sư kính mến ~” đứng trước gương ngắm nghía kiểm tra lại một lần, Kojima Haruna mới chịu cầm túi xách rời đi. Trước khi đi còn không quên đá lông mi một cái.



“…. Sớm….” Bên má bị vật mềm mại ướt át ấn vào, khi Maeda Atsuko sực tỉnh thì Kojima Haruna đã đi đến cánh cửa đen tuyền rồi.



“Tối nay không cần đợi ta….” Lời vừa hạ xuống, cánh cửa liền gắt gao khép chặt không lưu một khe hở.















Không biết vì cái gì, nhớ đến lớp trang điểm tinh xảo, cách ăn vận thành thục của Kojima Haruna, Maeda Atsuko thất thần chớp mắt một cái.



Vừa nghĩ đến vẻ đẹp của nàng sẽ hoàn toàn phơi bày trước mặt hắn, ngực liền cảm giác khó chịu….



Bị cảm ư?



Nhìn chính mình trong gương, má trái còn in hằn dấu son môi mới cáu, tay cầm khăn giấy từ từ hạ xuống.



Hiện tại, Maeda Atsuko càng ngày càng không hiểu nổi bản thân mình, những ý nghĩ kỳ quái cứ đột nhiên nảy nở….


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét