hiệu ứng tuyết rơi

Thứ Ba, 1 tháng 7, 2014

[Fic] Lão sư tuổi 18 ?! [Chương 7]



Chương 7

Đồ ngốc này rốt cuộc đã thông suốt ?!










“Không !!” Kojima Haruna gắt gao ôm chặt lấy chăn, biểu tình thề sống chết không đi.



“Bệnh lâu như vậy còn chưa khỏi, nhất định phải theo mẹ tới bệnh viện !!” Kojima mama tức giận cùng Kojima Haruna giằng co.



“Không muốn chích đâu! Đau, chích đau….” Kojima Haruna đáng thương nhìn mẹ mình, ý đồ lấy nước mắt khơi dậy lòng trắc ẩn của bà.




“Haruna, ngoan nghe lời! Chỉ một mũi là khỏi. Cứ như vậy, học hành sao nổi!”



“Còn không đứng dậy, mẹ tịch thu PSP của con à!” Kojima mama rốt cuộc nhịn hết nổi liền ra đòn sát phạt.



“Đừng mà ~” vừa nghe chuyện liên quan đến hạnh phúc nửa phần đời còn lại của mình, Kojima Haruna kiên quyết kháng nghị.



“Kojima Haruna !! Con….” Kojima mama đang hảo hảo chuẩn bị thu thập đứa con gái bất trị này của mình thì….



“Kìa, dì….” Đột nhiên từ ngoài cửa vọng lên một giọng nữ.



“Atsuko ?!”



“Cháu gõ cửa nữa ngày ….cửa lại không có khóa, như vậy thật là nguy hiểm….” Maeda Atsuko vừa bước vào liền bắt gặp ngay hình ảnh kinh diễm, trong lúc nhất thời không biết nên nhìn sang chỗ nào cho phải.



Trên giường là Kojima Haruna với quần áo xộc xệch, tản ra mị lực vô ngần. Hơn nữa ánh mắt kia lại ngập tràn sự đáng thương, cái miệng hờn dỗi, cùng vẻ mặt đầy ủy khuất…..



Maeda Atsuko thừa nhận chính mình có chút bối rối…. Bên tai có xu hướng nóng lên.



“A, dì quên. Cám ơn con~” Kojima mama xấu hổ vỗ vỗ đầu.



“Không có gì cả ạ. Cháu tới đây còn là vì….”



“Atsuko, đến đây giúp dì một tay”. Kojima mama như nhìn thấy cứu tinh, nhanh chóng nắm lấy cánh tay của Maeda Atsuko.



“A?” Đối với sự tình trước mắt, Maeda Atsuko có chút do dự.



“Đứa con này bệnh lâu như vậy, nếu không đi khám sẽ xảy ra chuyện mất”.



“…. Dì, cứ giao cho cháu đi” nhìn lướt qua tiểu mít ướt Kojima Haruna trên giường, Maeda Atsuko hướng Kojima mama cười cười đầy thâm ý.

















“Hết bệnh rồi, tại sao còn làm bộ?” Đợi Kojima mama rời đi rồi, Maeda Atsuko chậm rãi ngồi ở mép giường, hướng nhìn chỉ thấy được tấm lưng Kojima Haruna.



“….” Trên giường, một người nào đó động cũng không dám động.



“Không muốn đến trường?” Không thấy đối phương lên tiếng, Maeda Atsuko lựa chọn tiếp tục hỏi thăm.



“….” Người nào đó vẫn là không chút phản ứng.



“Không muốn học bài? Và còn….” Maeda Atsuko dừng một chút, liếc mắt nhìn Kojima Haruna.



“….”



“Không muốn gặp ta?”



“Nếu biết vậy, tại sao còn đến làm gì a!” Quả nhiên, Kojima Haruna trở thân người, vẻ mặt tức giận nhìn chằm chằm Maeda Atsuko.



“Ngươi không nên như thế, giai đoạn này đối với sĩ tử là rất quan trọng”. Khóe môi khẽ giật, Maeda Atsuko cúi người kéo kéo tấm chăn.



“Đúng rồi, lúc ta mới đến, có thấy anh ta”.



“Hắn? …. Cái tên này….” Sau khi nghe được, Kojima Haruna có chút không vui nhíu mày.



“Không đi xuống dưới xem thử à? ….cãi nhau sao?” Thấy bộ dáng giận dỗi của Kojima Haruna, Maeda Atsuko thầm than không hổ danh là mỹ nữ, ngay cả khi tức giận cũng xinh đẹp như vậy.




“Không cần ngươi quản!” Liếc mắt cảnh cáo một người nào đó ngồi ở mép giường, Kojima Haruna lại lần nữa đem tấm lưng để lại cho Maeda Atsuko.




“Tuy không muốn xen vào giữa các người, nhưng ta còn muốn nói một câu. Trong thời gian này, ngươi tốt nhất đừng để chuyện yêu đương làm phân tâm….” Maeda Atsuko thao thao bất tuyệt khuyên giải, không hề phát hiện ra thân người Kojima Haruna đang ngày càng tiến sát.



Đợi đến lúc một cảm giác mềm mại lạ lẫm hòa lẫn sự ấm áp từ cánh môi mình truyền đến, Maeda Atsuko mới phát giác. Phả vào mặt là làn u hương thơm ngát cùng hàng lông mi dài tinh tế, khiến Maeda Atsuko có chút mê mẫn, trong lúc nhất thời quên luôn cả chống cự.



“Đã nói đừng quản chuyện, đều là tự ngươi tìm đến!” Nhẹ lắc mái tóc, Kojima Haruna bày ra bộ dáng nghiền ngẫm nhìn đầu gỗ đang ngây ngốc- Maeda Atsuko.



“Ta muốn ngủ, gặp lại sau!” Chỉnh trang bộ áo ngủ, Kojima Haruna rúc vào trong chăn.



“….”



“Bị cảm luôn rồi à! Hay là muốn làm lần nữa ~” Ánh mắt chiếu thẳng vào cái người nào đó vẫn đang ngồi bất động, Kojima Haruna tiến đến nâng cằm Maeda Atsuko lên, phát ra lời câu dẫn ái muội.



“…. Ta về đây”. Maeda Atsuko chợt sực tỉnh, đưa tay đẩy Kojima Haruna ra, *chạy bạt mạn, nhanh chóng biến mất khỏi phòng. (* nguyên văn là Mã bất đình đề - ngựa không dừng vó)



“… Phiền quá, hắn đã đủ phiền, mà ngốc tử này lại càng phiền !” Đảo ánh mắt quét qua phía ngoài cửa sổ, cái thân ảnh khiến người ta chán ghét quả nhiên còn đứng ở đó.



“Bất quá…. Ô oa~ giống như bị nghiện vậy á, làm sao bây giờ ~”



“Chạm vào môi của đồ ngốc đó thật dễ khiến người ta đổ gục mà ~” Kojima Haruna lại cuộn người trong chăn, bắt đầu một đêm lăn lộn hoạt động.

















“Cái người này, cứ động một chút là hôn loạn cả lên” Trên đường về nhà, Maeda Atsuko thần tình ảo não trút giận lên hòn đá nhỏ.



Mình rõ ràng là lão sư, lại hết lần này đến lần khác bị chính học sinh của mình trêu đùa. Tuy rằng đối phương so với mình lớn tuổi hơn, nhưng mà….



Tốt xấu gì thì mình cũng là sinh viên đại học a! Sao có thể để học sinh trung học dắt mũi như thế! Dù đối phương rất khả ái, nhất là….



“Ra là bởi Kojima-chan quá quen với loại sự tình này, làm hại mình cũng thay đổi một cách kỳ quái theo….” Vỗ vỗ lên hai gò má có chút nóng ấm, Maeda Atsuko bước đi thật nhanh.




Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét