hiệu ứng tuyết rơi

Thứ Hai, 31 tháng 3, 2014

[Fic] Lão sư tuổi 18 ?! [Chương 6]


Chương 6




Acchan, thích ngươi nga~

















“Atsuko, đã bảo không cần đến. Đứa nhỏ này thật là……” Kojima ma ma nhìn thấy Maeda Atsuko đứng ngoài cửa không ngừng hà hơi, thương tâm trách cứ kéo vào trong.



“Tại con lo lắng cho Kojima bạn học nên mới đến. Thật ngại, lại đem phiền phức đến cho dì” Làn khí ấm áp của máy sưởi phả vào mặt, Maeda Atsuko thoải mái ngưỡng cổ một cái, đưa cái túi đang cầm trong tay ra.



“Chuyện này nhà chúng ta nên làm mới đúng. Con bé Haruna cũng thật là…. làm sao lại để con tốn kém đây, Atsuko đứa nhỏ này…..”



“Con có thể lên xem cậu ấy một chút được không?” Đem tặng phẩm đẩy ra, Maeda Atsuko nhanh chóng thu tay về nhìn lên lầu.



“Được chứ, sợ con thấy phiền thôi. Ta còn muốn làm cơm tối. Atsuko đã ăn chưa?” Kojima ma ma bất đắc dĩ đem quà đặt một bên, bưng một chén nước cùng thuốc để lên bàn.



“Vẫn chưa”



“Vậy thì tốt quá, ở lại cùng ăn đi ~ hảo, ta đi làm ngay đây” Kojima ma ma nói xong, không đợi Maeda Atsuko trả lời chắc chắn đã như sương như khói biến mất không thấy ảnh.





“….. Hai mẹ con thật giống nhau…...” Ngơ ngẩn bưng chén nước, Maeda Atsuko thở dài bước lên cầu thang.






















“Kojima san, khá hơn chút nào không?” Sau khi lễ phép gõ gõ cửa, Maeda Atsuko mới mở cửa đi vào.





“Khụ khụ… Sao ngươi lại tới đây?” Sắc diện như con quỷ zombie, Kojima Haruna kinh ngạc nhìn Maeda Atsuko.





“Có chút lo lắng cho ngươi… cảm giác thế nào rồi?” Nhẹ nhàng đi đến bên giường, Maeda Atsuko quỳ gối lên nệm, lo lắng nhìn Kojima Haruna lúc này quanh thân quấn chăn trông chẳng khác gì cái bánh ú.





“Còn có thể như thế nào, đều tại ngươi!”



“…. Là, là.” Maeda Atsuko duy trì hòa khí tiếp thu lời quở trách từ bệnh nhân Kojima, cầm lấy khăn lông tỉ mỉ giúp nàng lau vết mồ hôi trên trán.



“Nóng chết được!” Thành thật mà nói thì đây là tiếng rên của một người nào đó đột nhiên phát ra, trong nháy mắt tung chăn lên. (bị mị lực của Chan làm nóng người chắc lun, biến thái =]])



“Uy!” Maeda Atsuko ấn cô nàng Kojima Haruna thất thường trở lại, cưỡng chế ép nàng ở yên một chỗ.



“Nhưng mà, thật sự nóng quá…..” bất mãn mâm mê miệng, Kojima Haruna khó chịu uốn tới ẹo lui.



“Còn muốn bệnh tình thêm nặng a, ngoan ngoãn một chút không được sao…… Ngày hôm qua, ……. Thật xin lỗi ……..” Maeda Atsuko quay đầu vắt ướt chiếc khăn lông, thanh âm trầm thấp mơ hồ nghe không rõ.



“Không sao, đừng để trong lòng. Nếu ngươi có thời gian rỗi, còn không bằng suy nghĩ một chút làm thế nào bồi thường cho ta đi. Khụ khụ….” Thân thể vốn đang lộn xộn đột nhiên dừng lại, Kojima Haruna liều mạng gập thân người, cúi đầu để nhìn cho rõ sắc mặt Maeda Atsuko.



“A. Ngốc thật, để gió lùa vào. Đúng rồi, thuốc.” Vừa nghe tiếng động, Maeda Atsuko lập tức quay đầu lại liền bị một trận nhức đầu, nguyên là vì nhìn ra đã thấy Kojima Haruna chạy ra khỏi tấm chăn được một đoạn lớn.



“Không muốn!” Vừa nghe đến ‘thuốc’, Kojima Haruna nhanh chóng rút về trong chăn, bịt kín đến độ bất lưu một khe hở.



“Kojima san, nghe lời” Maeda Atsuko có chút tức giận kéo tấm chăn, chân mày cau lại.



“Vậy ngươi hãy nói 【tỷ tỷ đại nhân, xin đem cái này coi như ta mà ăn hết được không?】”



“…… Ở đâu mà ngươi học được cái lời thoại mắc ói này ….... Không cần thì thôi, dù sao cũng là ngươi khó chịu…..” 



Kojima Haruna hé ra đôi mắt để nhìn, tâm tình hân hỷ liền bị một câu nói của Maeda Atsuko đánh chìm xuống vịnh Tokyo.



“Tại sao ngươi có thể như vậy! Có còn là lão sư của ta hay không đây.” Kojima Haruna bị thái độ của Maeda Atsuko chọc giận, ‘ba’ một tiếng liền ngồi dậy.



“Ngươi còn dư sức vậy sao…..”



Trong nháy mắt Kojima Haruna lại uể oải nằm vật xuống, cơ mặt Maeda Atsuko không nhịn được hơi co giật.



Bây giờ mới xem ta là lão sư…….



“Kia, hôn ta một cái đi” Không biết giới hạn là gì, Kojima ngốc tử tiếp tục thử sức chịu đựng của Maeda Atsuko.



“……”



“Acchan ~”



“Thật là……” Nhìn sắc mặt hơi phiếm hồng của tiểu ác ma Kojima Haruna, Maeda Atsuko cúi đầu nhẹ nhàng điểm một cái lên gò má nàng.



“Acchan xấu ~” Tự tìm bất mãn, Kojima giở trò lưu manh bất mãn, ở trên giường lăn qua lăn lại.



“Tới, uống thuốc”. Không quan tâm đến Kojima Haruna đang giận dỗi, Maeda Atsuko đem thuốc đưa tới.



“Nên ngồi dậy mới tốt nha~” Gắt gao nhìn chằm chằm Kojima Haruna, thẳng đến khi thuốc được uống hết mới thu hồi tầm mắt.



“Acchan, thích ngươi nga~” 



“…….” Tay cầm ly nhẹ run run, Maeda Atsuko quay đầu nhìn thấy gương mặt nghiêm túc hiếm có này của Kojima Haruna, nhịp tim có chút mất kiểm soát.



“Lần đầu tiên bị tỏ tình?” Kinh ngạc với biểu tình có phần khác thường của Maeda Atsuko, cặp mắt Kojima Haruna sáng lên nhìn nàng chằm chằm.



“Chẳng lẽ……a! Tối hôm qua là nụ hôn đầu của ngươi sao?”



“…… Thấy ngươi có tinh thần như vậy, ta an tâm. Lần sau gặp”. Lựa chọn không thèm chơi trò *đả kê huyết dạng (chọi gà) với Kojima Haruna nữa, Maeda Atsuko My Peace rất tự nhiên đứng dậy rời đi.



“Acchan! ……. Cái người này không ngờ tới đây lại là nụ hôn đầu a~, thực buồn cười ~” Cố chấp nói vọng theo đến khi bị ngăn cách bởi cánh cửa phòng, Kojima Haruna vì sự tình không lường trước được này mà âm thầm hưng phấn.



“Bất quá …….thật là cao hứng ……” nghĩ tới nụ hôn hôm qua cộng thêm thần sắc vừa rồi của Maeda Atsuko, nhất thời Kojima Haruna cảm thấy trong lòng ấm áp, tay không tự chủ đặt ở cánh môi.



















“Không thể cứ tiếp tục như vậy được, nhất định phải gây dựng lại uy nghiêm!” Ngậm muỗng trong miệng, bộ dạng Maeda Atsuko chẳng khác gì động vật thân mềm, âm thầm vì chính mình tiếp thêm khí lực.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét