hiệu ứng tuyết rơi

Thứ Hai, 21 tháng 11, 2016

[Fic] Xuyên qua, ta làm Phò Mã [Phiên ngoại 7 - Lựa chọn][END]


Phiên ngoại 7

【Lựa chọn】 




Ngoại truyện dành cho nhà Mayuki





Một căn hầm sâu dưới lòng đất – nơi ánh mặt trời không thể len lỏi đến, chỉ có tiếng tóc tóc nhỏ giọt hòa cùng ánh sáng le lói của những ngọn nến. 

Cô gái đó còn định ở đây bao lâu nữa? Có phải cô ta là ‘Thần’ mà mọi người nói tới, cô ta đến để ‘đón’ mình đi sao? Cô rất muốn hỏi rõ nhưng cổ họng không thể phát ra bất cứ âm thanh nào, tròng mắt chẳng thể cử động, tay chân cũng chẳng còn cảm giác. Khó chịu, khó chịu quá! 

Mariko nhìn thi thể đặt trên bàn đá, đầu mình tay chân bị cắt rời, được đính lại với nhau bằng đinh thép. Máu từ vết cắt luồn lách theo các khe rãnh trên bàn đá, nhỏ giọt xuống làn nước bên dưới. Tiếng vang vọng tóc tóc cứ nhỏ dần theo thời gian, máu huyết sắp khô cạn, đôi mắt của thi thể cũng đã trắng dã. 

Đây là lần đầu tiên Mariko đi bắt hồn, nàng vốn dĩ nên an phận với vai trò Diêm Vương mới nhậm chức của mình nhưng vì tò mò với công việc mới, tò mò với chuyện được cho là làm mệt nghỉ cả ngày không hết mà đám đầu trâu mặt ngựa hay than vãn, nên đã đến đây. 

Việc con người rơi vào khó khăn thường cầu cứu thánh thần, vì sự sống của bản thân mà đem người khác lên bàn tế chẳng phải lạ gì. Nhưng quá trình tế lễ lần này quả thật quá man rợ, loài người ngu ngốc dám nhạo báng thần linh. Có thần linh nào rảnh rỗi đi cần một linh hồn hay một đống máu huyết làm gì chứ? Có ăn được không, có ích trong việc luyện đan hay không? 

Cô gái trẻ tội nghiệp cố gắng vùng vẫy giữa những đôi tay thô bạo, giữa ánh mắt vô cảm của thôn dân và sự thờ ơ của tình máu mủ. Họ sợ hãi cái chết nhưng lại chọn cách tước bỏ sự sống của kẻ khác. Mariko không có lòng trắc ẩn nhưng nàng không muốn thu lấy linh hồn của cô gái rồi rời đi một cách đơn giản như thế… 

Nhìn trận pháp vừa bày bừa xong, nàng hài lòng gật đầu, lấy một đóa hoa Bỉ Ngạn đặt làm tâm trận. Chuyện còn lại phải xem lựa chọn của cô gái này. Trả thù hay từ bỏ. Nàng không ngại xử lý thêm vài trăm linh hồn đâu, Diêm Vương mới nhậm chức cũng nên có ma mới tới chúc mừng chứ nhỉ? 


-----------oOo----------- 


Kỳ tích sống sót sau khi trò chơi Truy sát uyên ương kết thúc, vào ngày cuối cùng của lễ Đông Chí, Yuko hẹn Takahashi đến phòng mình trao đổi. 

“Có ai bám theo không?” 

“Không có.” 

“Tốt lắm, vào đi!” 

Khi chắc chắn rằng phía sau Takahashi không có ai khác theo đuôi thì Yuko mới an lòng để người đi vào, khép cửa phòng lại. 

Nội dung trao đổi cũng không phải cái gì cơ mật, chỉ tại mấy hôm nay bị Itano và Kasai gây sức ép cơ hồ muốn giết người nên cô mới phải lo gần lo xa như thế, cũng may nhờ núp dưới uy quyền của Nyan nên mọi chuyện mới tạm thời lắng xuống. Lúc này gọi Takahashi đến là để nói đến chuyện của Acchan. 

“Mấy hôm nay ngươi có biết Acchan đi đâu và làm gì không?” – Yuko trước mắt tránh nặng tìm nhẹ gợi lên tò mò của Takahashi. 

“Không phải vẫn quanh quẫn ở trong phòng sao, ta vừa từ chỗ Atsuko qua đây.” 

“Có phải ngươi toàn ghé phòng nàng ta vào ban ngày?” 

“Atsuko nói ban ngày bị ta kè kè theo giở trò đồi bại là đã gần chạm đến giới hạn rồi, đêm đến còn quấy rầy cô ấy ngủ thì cô ấy cắn lưỡi chết cho xem.” – Nói tới đây, Takahashi không khỏi chau mày sầu khổ. 

Yuko khinh thường hừ mũi: “Ta nói này, cho ngươi đọc sách cấm miễn phí lâu như vậy mà sao không thông minh lên xíu nào thế? Chưa bao giờ đọc đến đoạn ‘bên trong gào thét, bên ngoài còn e’ à? Gần chạm tới giới hạn thì cứ tiến tới giới hạn luôn đi, tại ngươi cứ gần tới rồi bỏ đấy chạy lấy người nên người ta mới muốn cắn lưỡi đó. Cứ thử mặt dày qua đêm coi nàng ta cắn lưỡi chết được không. Ngu si!” 

“Dám chửi ta ngu si? Có tin ta độc cho ngươi bại liệt luôn không?” – Takahashi giơ cánh tay lên. 

Yuko lui một bước, cơ hồ muốn ôm đầu bất lực. 

“Làm ơn ngu thì cũng đừng tỏ ra ngu hẳn chứ, nói một tràng dài mà ngươi bắt được trọng điểm có hai chữ thôi hả?” 

“Chứ ý ngươi là gì, nói lẹ lẹ đi, không có gì quan trọng thì ta phải về chơi với Atsuko đây.” 

“Tối ngày chỉ biết chơi mấy trò con nít, uổng công người ta dốc lòng đào tạo” – Yuko lầm bầm phát tiết bất mãn xong mới nói : “Hôm nay ta gọi đến để thông báo tin quan trọng cho ngươi biết, tối nào Acchan cũng lén lút thức đêm điều chế giải dược cho ngươi, cái hôm Acchan bắt cặp ngủ cùng Nyan, lúc đó nàng ta cũng tranh thủ điều phối thuốc, theo như ta thấy có lẽ giải dược sắp hoàn thành rồi. Thứ duy nhất khống chế được Acchan không còn thì ta xem ngươi làm sao chạm được đến một sợi tóc của nàng ta.” 

Nghe Yuko nói xong mà mặt Takahashi lo lắng đến độ trắng bệch. Trong đầu cô luôn cho rằng Atsuko là thuật sĩ lợi hại nhất trên đời, cũng là người con gái đẹp nhất cô từng gặp, mỗi thứ trên người Atsuko đều hoàn hảo đến tuyệt vời, từ làn da đến độ mềm mại, từ hơi thở đến điệu rên, từ vòng eo đến... bậy bậy, quay lại chủ đề. 

Dù chất độc nơi tay khiến cuộc sống hơi bất tiện nhưng nó lại là thứ duy nhất khiến cô có thể nắm bắt được nàng, và khiến nàng trở thành người duy nhất hoàn hảo sống tốt sau khi bị cô chạm qua, có thể nói chất độc “Ma phí tán” này là thứ độc nhất vô nhị kết nối cả hai, nếu nó bị thanh trừ thì mối liên hệ đặc biệt cũng biến mất. 

“Nhưng ban đêm Atsuko không cho ai đến quấy rầy.” 

“Sai! Nyan dạo này hay tới tìm Acchan đó. Người duy nhất Acchan không cho quấy rầy chỉ có ngươi thôi.” 

“Cô ấy tới làm gì?” – Takahashi kinh ngạc hỏi. 

“Ta biết thì gọi ngươi tới thông báo làm chi. Ngươi lo mà quản lấy Acchan. Theo ta thấy, Nyan hẳn là bị Acchan lừa tình sau cái hôm ngủ chung đó rồi, hừ, trò chơi đáng ghét, uyên ương khỉ gì chứ. Tuy ta tin tưởng Nyan nhưng không chắc Acchan có tình ý gì hay không, ngươi không biết đâu, hai cô hái ở chung lâu ngày có thể làm ra rất nhiều việc khó nói.” 

“Việc khó nói? Ta với ngươi cũng ở chung nhưng toàn nói toẹt ra hết mà?!” 

“Ngu si!” 

Không vì e ngại độc trên tay Takahashi thì Yuko thật muốn tiến tới đập cho tên ngốc này thức tỉnh, đây là hậu quả của việc chưa bao giờ xem xuân cung sống đấy, phải làm sao để truyền thụ kinh nghiệm thực tế cho tên này đây? Ây da, lắm kinh nghiệm biết chia cùng ai? 

“Điều ta muốn nói đã nói xong rồi, ngươi lo mà làm.” 

“Biết rồi, đi đây.” 

“Không tiễn.” 

Người đi khuất bóng, Yuko tiếp tục ngồi ở trên bàn suy tính đến chuyện tiếp theo. Từ sau hôm đó đến nay đã qua bốn ngày mà chẳng thấy Nyan phát thưởng, dù cô đã hỏi mấy lần nhưng người ta đến một câu cũng lười nói. Có vẻ như chứng bệnh lười biếng tiền mãn kinh của Nyan đã đến giai đoạn cuối rồi. 

“Không đúng! Nếu lười đến thế thì tối còn mò đến phòng Acchan làm gì? Còn cấm mình đi theo. Hừ, ỷ là công chúa thì ngon lắm sao? Có thể tùy ý sai khiến người sao?” 

Thì đúng là làm công chúa rất ngon mà, nếu không thì tại sao mình phải e ngại không dám làm xằng đây. 

Yuko tự kỷ diễn trò một hồi thì bên ngoài phòng có người đưa đồ đến, nghe nói là từ chỗ Nyan đưa qua nên Yuko lập tức mừng rỡ bước ra đón lấy, phát thưởng cuối cùng cũng tới nơi rồi. Thấy bên trong toàn là mặt hàng bóng bẩy thượng hạng, Yuko không khỏi nâng mi trưng ra điệu cười công nghiệp, cười thập phần hoàn mĩ nhờ những người này chuyển lời tới Nyan rằng mình rất thích. 

Sau khi thị tì rời đi hết, Yuko mới cẩn thận đóng cửa, lục tung dưới đáy hộp xem có bỏ xót gì không. 

Dây thừng, roi da, thắt lưng da, xích sắt, chùy gai, cầu gai, nến đỏ, chậu than, que thép, vân vân và mây mây… quá trời thứ mới toanh và bóng bẩy, còn bày đặt khắc gia huy có chữ Haruna lên đó để chứng tỏ đây là hàng độc quyền nữa mới ghê. Ghê quá. Đúng là quá ghê rợn. 

Vốn dĩ chỉ cần Nyan phát quà tinh thần là mãn nguyện, bằng không thì là hiện kim như vàng bạc cho dễ cất, đằng này tặng toàn thứ gì như dụng cụ tra tấn trong lao ngục không. 

Trong đại não vô thức hiện lên nội dung của một số quyển sách vừa tậu về gần đây, thở dài ngao ngán, Nyan đúng là Nyan, tặng quà cũng lười suy nghĩ đến độ quăng đại cuốn sách kêu người ta làm theo y mẫu. Nàng đâu có thích mấy thứ này đâu! 

Kẽo kẹt một tiếng, cửa tự động mở, Mariko vui vẻ bước vào, không quan tâm xem sự xuất hiện bất thình lình của mình có làm con người ta sợ ú tim hay không, vẫn trưng ra vẻ mặt thánh thiện đến chào hỏi qua loa vài câu. Sau đó mới giả vờ thấy những thứ trên bàn Yuko mà giật mình. 

Thật ra vì nhàm chán nên lúc rảnh rỗi là nàng lại dung thần thức quét qua cả hoàng cung xem thử, ở hiện đại chẳng khác gì camera quay lén, trừ Acchan có khả năng tạo ra lớp sương mờ khiến mình không thấy rõ nàng ta đang làm gì ra thì những người khác Mariko đều nắm trong lòng bàn tay. Bởi thế mà rất nhiều bí mật được nàng trông thấy, nhưng biết nhiều quá mà lâu ngày không thể nói ra cũng nhanh khiến người ta nghẹn chết. 

Lần này vì thấy mấy món hay ho của Yuko nên mới tạm bỏ Yuki một mình mà chạy sang đây. 

Giả vờ bất ngờ hỏi han trao đổi một hồi, đến khi Yuko vò đầu bứt tai than thở không biết có nên bán mấy thứ này đổi thành tiền hay không thì Mariko liền nói: 

“Rốt cuộc ngươi tỏ ra mình hiểu biết cấm thư, rành rọt chuyện dâm tà chỉ là để trưng ra biển hiệu tạo uy tín cho việc làm ăn thôi phải không? Nếu không thì sao chuyện đơn giản thế này mà ngươi còn tỏ ra ngu si cho được hả? Haiz” – Mariko thở dài một hơi, khóe mắt lóe lên ánh sáng gian tà nhưng giọng điệu lại chín chắn mười phần: “Có lẽ sau khi xem mấy quyển cấm thư kia thì Nyan đã được khai sáng, nó phát hiện máu thích bị ngược đãi từ sâu trong người trỗi dậy nên mới tặng cho ngươi bộ hình cụ này, nói là tặng cho ngươi thực chất là sai ngươi tới thỏa mãn sở thích nhỏ nhoi của nó đó.” 

“Người đừng hòng gạt ta.” 

“Ta gạt ngươi làm gì. Biểu hiện của người thích bị ngược đãi chính là cảm xúc thay đổi thất thường, thích thở dài lại hay nói những câu không đầu không đuôi, dễ gây hiểu lầm, lại còn lười vận động, lười vận động là vì muốn có người khác tới giày vò mình đó. Nói đi, Nyan có những biểu hiện này hay không?” 

Yuko gật đầu như đinh đóng cột: “Đúng là có.” 

“Thế thì chắc chắn rồi. Nó là cháu gái ta nên ta hiểu nó nhất, nó chính là đứa lười, đứa thích bị ngược mà còn sĩ diện. Ngươi không nên dùng miệng hỏi bởi nó sẽ lười trả lời, tốt nhất là hành động nhanh gọn lẹ, thấy là làm. Đây, trước mắt cầm roi da với thắt lưng này qua phục vụ nó đi. Nhớ, nói ít làm nhiều.” 

Mariko vừa nói vừa lấy hình cụ đưa vào tay Yuko cổ vũ. Yuko bán tín bán nghi, mịt mờ đi tới phòng Nyan. 

Sắp có chuyện hay để hóng rồi, nhưng tạm thời để đó đã, nàng phải quay lại chỗ Yuki xem thế nào. Không biết lần này có thể phá bỏ cấm chế cuối cùng hay không, nếu thành công thì chốn này chẳng còn ai có thể quản được nàng cả, Acchan cũng chỉ là tuổi thỏ thôi, sao có thể đấu lại thần thức của nàng được chứ. 

oOo 

Yuki nâng niu cầm chiếc hộp gỗ màu đen ngắm nhìn. Đây là ngày cuối cùng của lễ Đông Chí, mấy hôm trước thấy Miichan được quà còn ngỡ nương bỏ quên phần của cô rồi. Không biết được tặng gì đây? 

Bên trong không quá nhiều thứ như cô tưởng tượng mà chỉ có duy nhất một nhành hoa màu đỏ. Hoa cũng như máu, không có lá xanh mà hoàn toàn rực rỡ đỏ tươi đến yêu dị. Yuki đưa tay sờ lấy cánh hoa, cảm giác mang đến thật quá đỗi quen thuộc, cô biết loài hoa này, ý thức được điều đó nhưng lại không thể nhớ nổi cái tên. 

Mùi hương cũng không tệ, Yuki thích thú đùa nghịch trước mũi của mình. Chỉ được một lát thì đầu óc bắt đầu mơ hồ, mạch máu trong não như bị bóp chặt khiến ý thức trong một thời gian ngắn bị tác động mạnh. Bàn tay cũng đau rát. Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra vậy? Tuy hoang mang nhưng Yuki lại không nỡ vứt đi món quà Mariko tặng mà cẩn thận đặt lên bàn. Nhìn máu loang lỗ trên hai bàn tay mà rùng mình, không có một vết xước nhưng máu lại từ đầu ngón tay và lỗ chân lông tràn ra. Vội nắm chặt hai bàn tay với nhau để máu ngừng chảy. Tất cả những cố gắng lúc này đều trở nên vô vọng, máu vẫn cứ chảy, thấm ướt vạt áo nơi cánh tay, đôi chân không thể trụ vững dần mất đi trọng lực. 

Thân người đỗ oạch ra nền nhà lạnh giá, một hình ảnh quen thuộc hiện ra trước mắt, Nương sao lại nhìn cô với ánh mắt đó? Đừng nhìn cô như vậy nữa, cô muốn thét lên nhưng cổ họng lại lạnh tanh, cảm giác như khí quản đang phanh mở giữa không khí, tay chân cũng không còn cảm giác, duy nhất chỉ có máu là đang chuyển động, nó đang rời bỏ thân thể cô như những sợi tơ nhện bị rút ra. 

Tơ máu kéo dài trên nền nhà, quấn lấy chân bàn, bò trườn lên như một sinh vật sống, toàn bộ đều chảy về phía hoa Bỉ Ngạn đặt trên bàn. 

Làn khí u ám phát ra từ phòng Yuki nhanh chóng thu hút sự chú ý của Acchan lẫn Mariko. 

Chớp mắt một cái, cả hai đồng thời xuất hiện. Acchan nhìn Mariko đang vui vẻ đứng một bên, lại nhìn sang Yuki đang bất động dưới sàn nhà. Không khỏi tức giận trừng mắt Mariko một cái. 

“Còn cười được. Chúng ta đều biết rõ cấm chế cuối cùng này không thể phá vỡ, hà cớ gì ngươi cứ phải cố gắng? Muốn nhìn thấy Mayu cũng chịu tội chung hay sao?” 

“Sao lại phải chịu tội, chẳng phải nhờ việc ký kết khế ước để cứu lấy mạng sống của Mayu đã giúp Yuki lấy công chuộc tội, được làm người kiếp này chẳng phải là minh chứng rõ ràng nhất à?” 

Nhìn bộ dạng vô tư của tên Diêm Vương tiền nhiệm này mà nàng muốn S dễ sợ, bị giáng chức là phải mà. 

“Không sai. Chính khế ước đó đã đổi lấy cơ hội làm người lần này của Yuki, nhưng cũng chỉ được một lần mà thôi. Tội trạng Yuki từng làm ngươi không phải không biết, chẳng phải nhờ công lao của ngươi cả sao? Đừng tưởng qua mắt được ông trùm, bị cắt mất một phần tư thần lực chính là xử nhẹ với ngươi rồi. Muốn lấy lại thần lực cũng rất đơn giản, để Yuki chết. Nhưng kết quả Mayu cũng không thể sống, và tội trạng của ngươi vẫn không thể xóa bỏ. Chuyện vô ích thế này, ngươi vẫn muốn kiên trì ư?” 

“…” 

Được rồi, nàng thừa nhận mình quên mất tên Phán quan tiền nhiệm này là con gái cưng của ông trùm, là nguồn thông tin vô giá mà bấy lâu nay quên bẵng đi mất. Nhưng nàng vẫn không cam tâm thua Acchan một cấp. 

“Bớt nhiều chuyện đi sẽ dễ thở hơn đấy, tưởng ta không biết ngươi muốn khôi phục sức mạnh là để dùng thần thức nhìn trộm ta sao? Có gì vui mà nhìn chứ, còn theo dõi ta nữa, ta báo ông trùm cắt hết thần lực của ngươi luôn.” 

“Ai bảo thế, ta chỉ muốn giúp Yuki nhớ ra chuyện kiếp trước thôi mà, biết đâu trong bộ dạng con người sẽ cải biến được ma tâm, giải trừ bớt nghiệp chướng thì sao.” 

“Ngụy biện.” – Acchan trề môi không thèm đếm xỉa. Nhanh chóng bày một trận pháp nhỏ trong phòng để giải trừ trận pháp mà Mariko đặt ra trước đó. Căn phòng bề bộn chốc lát lại ngăn nắp, mùi máu tươi tanh nồng bị hương thơm thảo dược xua tan. 

Một phần máu đã bị hoa Bỉ Ngạn nuốt mất, tạm thời không thể khiến Yuki tỉnh lại được, chỉ có thể bảo đảm sức khỏe cho cô bằng một viên đan dược thượng đẳng. 

Sau khi thay giúp quần áo mới, Acchan cẩn thận đặt Yuki lên giường, đắp chăn giữ ấm xong xuôi, nàng dặn dò: “Bây giờ ta phải đi phối vài loại dược bổ máu trước khi Yuki tỉnh lại, ngươi ở đây trông chừng cẩn thận .Trận pháp của ngươi rất có thể đã khiến cấm chế bị rạn nứt một phần. Nếu không ban nãy âm khí đã không tụ tập lại nơi này, tốt nhất sau này đừng để Yuki bị mất máu, ta không chắc có thể phong ấn nó lại đâu”. 

“Pháp lực của ta bây giờ chỉ thua ngươi xíu thôi, có gì khó, lúc ấy ta tự mình làm cũng được”. 

“Nói được làm được”. 

“Không cần nói cũng làm được.” 

“Nhây vừa thôi”. 

“Ai cho phép ngươi dám gắt gỏng với ta!” 

“Im đi, bà già Diêm Vương.” 

“Được lắm, ta cho Takamina hành chết ngươi.” 

“Dám dùng bùa phép sai sử tên ngốc ấy ta sẽ giải lời nguyền ngươi dùng lên Miichan, để nó một đêm lớn nhanh như thổi”. 

“Thứ Phán Quan phản chủ”. 

“Còn nhây?” 

“…” 

oOo 

“Con bé tỉnh rồi, đại phu thật giỏi, cám ơn ông”. 

“Không có gì, lấy một ít nước đường cho nó uống là ổn thôi, ta còn phải lo cho người bệnh khác nữa, cô tự chăm sóc em mình đi.” 

Sau khi thanh toán tiền, Yuko liền đỡ Mayu lên xe ngựa đưa về phủ. Ban nãy nghe có người đưa tin Mayu ngất xỉu ngoài đường mà cô sợ muốn thót tim, may chỉ là say nắng tụt huyết áp mà thôi. 

Khi không tại tụt huyết áp thế này, phải về nhà bồi bổ lại cho Mayu thôi, dạo này cô thiếu quan tâm đến con bé quá rồi. 

Mayu về đến phủ, điều đầu tiên làm trước khi ăn uống tẩm bổ là chạy ngay đến phòng Yuki, không biết bản thân nàng bị ngất đi có liên quan đến Yuki hay không. Tuy nàng không tin nhưng thực tế mỗi khi nàng bị gì, Yuki đều bị tác động y hệt, dần dần không muốn tin cũng phải tin thôi. Có lẽ đúng như Yuki nói, nàng và cô ấy kiếp trước có mối liên hệ nào đó, có khi nào giấc mơ ám ảnh nàng suốt ba năm kia là thật… 

Thấy Yuki an ổn nằm ngủ trên giường mới thở phào an tâm, may mà không có chuyện gì. Không biết cô ấy đã ăn gì chưa, giờ cũng gần xế chiều rồi, ngủ trưa quá nhiều cũng không tốt. 

“Yukirin… Yukirin tỉnh dậy đi, chiều rồi.” 

“Hừ!” 

Yuki mở mắt, hậm hừ một tiếng trong miệng, đôi mắt to tròn khép lại nhìn Mayu. Sự chuyên chú ấy khiến Mayu bất giác phải đảo mắt tránh đi nơi khác, nhìn người ta với ánh mắt rù quến ấy làm gì chứ, bộ dạng lúc mới ngủ dậy của Yuki đều thế này cả sao? Quá đáng sợ rồi! 

Yuki vươn tay bẹo lấy một bên má của Mayu, bóp bóp vài cái dưới sự ngỡ ngàng của nàng, cảm thán: “Béo tốt thế này rồi cơ à!” 

“Yukirin… cảm thấy chỗ nào không khỏe? Có phải ngủ mơ thấy ác mộng hay không?” 

Mayu không quan tâm đến cánh tay hư hỏng đang tác quái trên mặt mình, chỉ lo lắng sờ trán Yuki. Không nóng sốt nhưng ngược lại, lạnh hơn cả bình thường. Thời tiết đầu xuân thế này rất dễ bị bệnh, không được, phải lôi đi tẩm bổ thôi. 

Thấy Mayu rủ theo Yuki cùng đến, Yuko không giận vì đợi quá lâu, mà còn thấy vui vì may mà có Yuki chơi cùng con bé. Ban nãy tính đến phòng Nyan thì lại hay tin Mayu bệnh nên quýnh quáng chạy đi, giờ thấy con bé đã thừa sức chạy nhảy khắp nơi nên bớt lo lắng đi phần nào. Dặn dò cả hai ăn uống cho no bụng rồi muốn làm gì thì làm, bản thân nàng lại khệ nệ ôm phần thưởng được tặng ban sáng đến chỗ Nyan như dự định. 

Nhìn đống đồ ăn nóng hổi đặt trên bàn, Yuki chỉ muốn đưa tay hất đổ cả đi, nhìn buồn nôn chết được, có lẽ đã rất lâu rồi chưa được ăn uống tử tế nên đâm ra biếng ăn chăng? 

“Sao vậy?” – Nhìn Yuki ngồi thất thần cạnh bên, dù trong chén đã chất đầy đồ ăn nhưng lại chẳng mảy may động đũa, Mayu lo lắng hỏi. 

Yuki bình thản đáp lời: “Không có khẩu vị”. 

“Rốt cuộc bị làm sao vậy? Nãy giờ nhìn tỷ rất lạ”. 

“Hửm? Chắc do ngủ trưa quá lâu nên đừ người ra thôi, một lát sẽ ổn. Tranh thủ lúc còn nóng, em ăn trước đi!” 

“Yukirin không buồn ăn làm em cũng chán lây luôn.” – Đây là cách Mayu nàng hay dùng để dỗ Yuki, bởi lúc nào cả hai cũng có chung cảm nhận, riết rồi thật thật giả giả làm Yuki cũng tin theo, chịu phối hợp để cả hai cùng sống tốt. Nhưng có lần này là ngoại lệ, Yuki không vì lo lắng cho nàng mà chịu ăn uống, ngược lại còn cười hài lòng, phán câu xanh rờn: “Tốt! Vậy khỏi ăn.” 

“…” – Mayu tròn mắt, giận lẫy – “Yukirin ác độc.” 

Yuki bất chợt kéo cổ áo Mayu, để ánh mắt cả hai đối diện nhau – “Cho em ăn cái khác ngon hơn nhé, chịu không?”. Khoảng cách ngắn đến độ chỉ một gợn gió nhẹ cũng khiến tóc mai của cả hai va chạm lẫn nhau, nơi khóe mắt dâng lên cảm giác ngứa ngáy đồng thời cũng rất kích thích. Đôi gò má Mayu bị nhịp độ hoảng loạn của trái tim khiến đỏ bừng bừng, này là do nàng bị làm cho giật mình nên thế, ánh mắt Yuki lúc này quá sức rù quến, không khỏi khiến nàng nghĩ đến đôi mắt màu huyết kia. Yuki cúi mắt xuống nhìn, vừa chạm phải thứ đỏ au ấy không khỏi rạo rực, a~ đúng là sắc đỏ luôn là món ăn kích thích nhất. 

Vừa nghĩ là làm, đưa răng cắn một phát vào cái má đỏ như quả mận. Cơn đau làm Mayu tỉnh táo lại, đẩy đầu Yuki ra, nhưng có lẽ càng đẩy càng làm cô hăng hái hơn. Một tay giữa đầu Mayu, tay kia bắt lấy tấm lưng đang cố vùng vẫy áp sát vào người. 

Tưởng chừng như sắp bị những chiếc răng nanh của Yuki làm tê liệt cơ mặt thì một bàn tay đã kịp thời tách cả hai ra. Acchan nhanh chóng đút Yuki một viên dược đồng thời vận dụng thần lực khiến cô chìm vào giấc ngủ sâu. Đỡ lấy thân người mềm oặt của Yuki, lại đưa tiếp cho Mayu một viên thuốc khác: “Uống cái này vào, vết thương trên mặt sẽ sớm lành lại. An tâm sẽ không để lại sẹo đâu.” 

“Cám ơn. Yuki tỷ…” 

“Không phải em đã biết cả rồi sao?” 

Mayu: “…” 

“Nếu không thì việc gì em phải chạy đôn chạy đáo tìm bà đồng, pháp sư và thuật sĩ để khẳng định nghi vấn của bản thân. Để nó trở lại không phải là một ý hay đâu, sự sống mới này không dễ gì có được, hy vọng em sẽ giúp Yuki bảo vệ món quà này. Đừng để chảy máu, hãy bảo hộ Yuki thật tốt”. 

Acchan đẩy cọng bún mềm mặt trong lòng mình về phía Mayu, đồng thời đưa Mayu thêm một lọ thuốc: “Những lúc không kiểm soát được thì cho nó uống”. 

Vừa xoay người đi, nàng không khỏi chau mày – Bà già Diêm Vương mất nết, đã bảo canh chừng lại chạy biến đi đâu mất, xém chút là lớn chuyện rồi. Toàn gây ra rắc rối, cả ngàn năm rồi không bỏ được tật nổi hứng thích làm gì thì làm. 

Ôm thân thể lạnh băng vào lòng, ngồi trên giường đắp thêm hai lớp chăn mới cảm nhận được hơi ấm. Thần trí Mayu lúc này đã lạc đến đâu đâu, có lúc là chuyện của nhiều năm về trước, âm thanh bất lực nơi đáy bình làm nàng cảm thấy vui vẻ, lúc lại là gương mặt nai vàng ngơ ngác của Yuki khi lẽo đẽo theo sau. Nàng không biết mình nên làm gì lúc này đây, không nỡ buông bỏ quá khứ lại càng không dám phá vỡ hiện tại. Rất nhiều thứ trên đời không chỉ đơn thuần là lựa chọn trái phải. 

Vòng tay siết chặt nơi eo đánh vỡ sự thất hồn của Mayu, thành công lôi kéo sự chú ý của nàng. 

“Tỉnh rồi?” 

“Ừ” – Yuki dụi đầu vào bụng Mayu. 

“Gặp ác mộng?” 

“Ừ. Tỷ mơ thấy mình chảy rất nhiều máu, nhưng giờ có em cạnh bên nên hết sợ rồi.” 

“Có đói không? Để em hâm nóng lại đồ ăn”. 

“Mayu-chan ăn chưa?” 

“Chưa, em sẽ ăn cùng tỷ”. 

“Ừ” – Nói thì nói thế nhưng Yuki lại chẳng chịu buông tay để Mayu rời đi, Mayu bất đắc dĩ dắt thêm con chuột túi đi vào phòng bếp. Cơn ác mộng cỡ nào lại có thể khiến Yuki thường ngày cổ hủ không thích quá thân mật lại có thể bày ra dáng vẻ nhu nhược thế này? Nàng muốn biết nhưng không nỡ hỏi, sợ Yuki nghĩ đến nó tối lại mơ thấy lần nữa. 

oOo 

Mariko đặt tấm vải ghi dòng chữ nguệch ngoạc như giun bò lên mắt Miichan. Lấy một cái khác đặt lên mắt mình, cả hai phơi thân trên chiếc ghế dựa dưới bóng cây. Ánh hoàng hôn dần dần phủ xuống, Miichan hào hứng hỏi: “Chừng nào thì xem được ạ? Thứ này có hiệu quả thật sao?” 

“Ta dùng rất nhiều tiền mới mua lại được từ đám người Soát Cương đó, thứ này là hàng đặc biệt hiếm, chỉ có hiệu quả một lần thôi, Miichan đợi một lát đừng cử động”. 

“Dạ!”

Miichan bất động hồi hộp chờ đợi, đâu biết rằng nằm cạnh bên là Mariko – kẻ nói dối không thèm chớp mắt, đang cười khoái chí cơ chứ! 

Không phải miếng vải thần kỳ như nàng nói mà là thần thức nàng dùng để nhìn lén cặp Kojiyuu kia, nàng có lòng tốt san sẻ cho cháu gái mình thôi, không thể để lộ chuyện nàng là Thần nên chỉ đành dùng ba cái trò xảo thuật của bọn Soát Cương che mắt. Dù sao thì Yuko cũng sớm bị ăn đòn, cảnh tượng hay ho như thế không có người cùng xem thật phí phạm. 

Acchan đang tính tìm Mariko tính sổ vụ lơ là ma nữ Yuki thì giữa đường bị tên lùn bắt đi mất. Bắt đi? Có tin được không chứ, vị Thần tối cao như nàng lại bị quỷ lùn bắt đi mà không có khả năng kháng cự. 

oOo 

“Cứ thử xem” – Nyan nhàn tản vắt chân lên gối nhìn Yuko đang khép nép ở góc giường, bữa nay ăn trúng thứ gì lại chạy tới chỗ nàng kiếm chuyện. Không phải đám cung nữ báo lại là nàng ta rất thích phần thưởng này à? Thích thì ở phòng vọc chơi đi, ôm đến chỗ nàng làm gì? Thời tiết vào độ giao mùa nên tâm tình nàng cũng không được tốt lắm, đừng khiến nàng rời khỏi giường, không thì đừng trách. 

“Nếu Nyan đã nói vậy…” 

Chát! 

Âm thanh chát chúa vang lên. Yuko thu hồi dây da lại, lén đưa mắt nhìn biểu cảm của Nyan. Phải nói là rất phong phú, bình thường Nyan cùng lắm là thở dài thườn thượt, ít khi nào trừng to mắt như lúc này. Đôi mắt Nyan trừng lên quả thật rất là to, như hải minh châu vậy, to tròn lóng lánh. 

Kéo ống quần làm từ tơ tằm quá khỏi đầu gối, nơi bắp chân trắng nõn in hằn vệt đỏ dài bắt mắt, cơn đau rát đến bất ngờ mà lan truyền cũng nhanh bất chấp, cơ thể run nhẹ một cái. 

“Ta đã nói cứ thử xem, tức là xem thử ngươi có gan to bằng trời dám làm bậy hay không. Ừ quả là to gan lớn mật mà, người đâu, vào đem nàng ta trói lại”. 

Nyan nói nhiều quá trời luôn. 

Đây là điều đầu tiên Yuko nghĩ đến. 

Cô không nhận ra một điều đặc biệt, bình thường Nyan sẽ không giải thích cho câu đã nói ra, vì nó rất mất thời gian nhưng lúc này nàng lại làm điều ngược lại, đủ hiểu Yuko đã phạm phải lỗi lầm nghiêm trọng cỡ nào. 

Đợi cung nhân lui ra ngoài hết, trong phòng chỉ còn lại Nyan cùng Yuko đang bị trói tay chân thành hình chữ đại trên giường. 

Đưa ngón tay lướt trên bắp chân đỏ au sưng húp, Nyan nhíu mày nhìn Yuko nằm cạnh bên. Thấy mặt Nyan trắng bệch, Yuko không khỏi hoảng sợ. Nyan bị nàng làm giận đến tụt máu luôn rồi, Mariko sama toàn xúi bậy, Nyan thích hồi nào chứ, biểu hiện của nàng chẳng có chút gì là thích thú với việc bị hành hạ cả. Yuko biết mình sai rồi, nào hãy bỏ quả bi sắt đang buộc nơi miệng cô ra để cô nói lời xin lỗi nào. 

“Ú ướ cái gì, im lặng đi!” 

Nyan khó chịu gắt gỏng một tiếng, kê gối đầu co ro nằm cạnh bên người Yuko, cơ thể này mệt mỏi quá, đừng ai bắt nàng phải xê dịch nữa có được không? 

Ở một diễn biến khác, Mariko cùng Miichan đã yên giấc tiến vào mộng đẹp. Bộ phim chán phèo cứ thế kết thúc lúc nữa đêm. 

Trên mái nhà, Kasai đang âm thầm quan sát. Itano ở cạnh bất mãn: “Lúc nào cũng được Haruna tỷ bảo vệ, có cơ hội ta sẽ đánh cho tên ấy mất luôn trí nhớ”. 

“Được rồi, cậu cứ ôm hận mãi như thế được gì đâu chứ, tớ tin Yuko nhìn bậy nhưng sẽ không rêu rao bậy đâu. Cũng tại cậu không cẩn thận thôi chứ sao trách người ta được, tìm cách bắt Yuko không bằng đi chơi với tớ phải vui hơn không?” 

Itano: “…” – Cô tin Chiyuu của cô tuy từng làm qua sát thủ nhưng tâm địa vẫn thiện lương, nhưng đừng vừa nói câu nói thánh thiện vừa thả dây nhỏ xuân dược xuống miệng Yuko bên dưới có được không? Đừng làm cô phân tâm như thế chứ. 

“Không được bắt chước tên ấy nhìn trộm” – Sau khi Kasai thuận lợi thu dây, Itano liền nhanh chóng đậy chặt mái ngói lại. 

Kasai bật cười thú vị: “Đôi mắt này chỉ nhìn cậu thôi”. 

“Ngưng!” – Itano đưa tay che mắt Kasai lại, tránh cho nàng phát ra ánh nhìn câu nhân, cái người này bị làm sao ấy, bất kỳ lúc nào cũng có thể dùng giọng điệu đáng yêu kết hợp với đôi mắt quến rũ đi rù quến người khác. 

“Này, cậu không định để tớ nhảy xuống à? Nhắm mặt lại nhảy gãy chân thì sao?” – Kasai trề môi kéo bàn tay Itano xuống, trước khi thả tay con người ta ra lại còn liếm đầu ngón út mới chịu. Độ ẩm của chiếc lưỡi khiến Itano thoáng chốc đỏ bừng cả mặt. 

“Làm càn” - Itano xấu hổ bỏ Kasai lại nhảy xuống đất trước, một mạch chạy thẳng về phòng. Không thể tha thứ được, dám dụ dỗ cô giữa trời đêm thanh vắng. 

Lại định trách phạt mình nữa à? Kasai phồng má nhìn bóng lưng mảnh khảnh khuất xa dần. Cười nhạt, nàng mỏi mắt trông chờ. 

Trước đó lão Hoàng đế từng hỏi nàng có phải con gái ông rất giỏi hay không? Nhìn là biết nó có tướng áp đảo rồi. Dù hơi sốc một chút trước sự tiến bộ trong tư tưởng của cổ nhân, một phần có lẽ nhờ những quyển sách của Yuko khai sáng, nàng đã kịp sáng suốt trả lời, còn tùy hoàn cảnh. May mà không đánh vỡ ảo tưởng của ông ấy, cứ nhìn tình cảnh của Tomochin là hiểu, ông ta mà biết được con gái cưng bị nàng trêu qua ghẹo lại có khi nào bỏ thuốc độc hại nàng bất lực luôn không? 

Hay là thả chút bánh ngọt cho Tomochin đỡ tủi thân nhỉ? 

-----------oOo----------- 

【 Tiểu kịch tràng】- Yuki không thể thiếu máu. 


Yuki cắt hành lá đứt tay, Mayu đút một viên thuốc nhanh chóng bổ sung máu. 

Yuki đá phải hòn đá bị trầy mất miếng da, Mayu đút một viên thuốc nhanh chóng bổ sung máu. 

Yuki ăn càng cua cắn phải lưỡi, Mayu đút một viên thuốc nhanh chóng bổ sung máu. 

Yuki chảy máu mũi vì bị thừa máu. 

Mọi người đi leo núi chơi xuân, bỏ lại Yuki vì sợ nàng bị thương, Mayu cũng vì thế mà ở lại. Gần tối sắc mặt Yuki rất khó coi, Mayu liền pha chút nước ấm ngâm với thảo dược để cô tắm rửa. 

Hôm ấy là ngày Yuki không khỏe nhất của tháng. Nhưng khác với mọi khi, lần này trông cô vui vẻ hơn hẳn. Còn ưu ái tặng Mayu nụ cười quỷ dị. Bị thiếu máu cũng không tệ nhỉ? 

----END---


Loạt ngoại truyện của fic Xuyên qua đã kết thúc rồi, thank mọi người đã theo dõi suốt vài năm qua :v


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét